Chương 70: Lương Tâm Cố Hải Thức Tỉnh

26 2 0
                                    

Sau khi Kim Lộ Lộ đập bàn rời đi, xung quanh rơi vào một trận tĩnh mịch.
Qua thật lâu sau đó, Bạch Lạc Nhân mới quay sang Cố Hải hỏi,

"Tại sao cậu lại làm cô ấy tức giận bỏ di?"

Mặt của Cố Hải u ám,

"Cái gì mà tôi làm cô ta tức giận bỏ đi hả? Cậu không thấy thái độ quá đáng của cô ta hay sao? Không cần nuông chiều tật xấu này của cô ta, thích đi đéo đâu thì đi!"

"Hai người các cậu thật đúng là..........." Bạch Lạc Nhân không biết làm sao,

"Trước đây làm thế nào lại yêu nhau hả?"

Cố Hải đang ở bên cạnh ổn định lại khí áp! Nào có tâm tình trả lời mấy vấn đề này.
Bạch Lạc Nhân thở dài, bới mấy sợi mỳ còn dư lại trong bát, nhàn nhạt nói,

"Được rồi, hai bên yên lặng một chút đi, lớn như thế rồi còn ầm ĩ cũng chả phải chuyện hay ho gì."

Cố Hải đem mực viên còn lại gắp vào trong bát của Bạch Lạc Nhân, rồi tự mình ăn sạch sẽ chỗ mỳ còn lại.
Hai người trầm mặc đi ra khỏi tiệm cơm.
Về đến nhà, Bạch Lạc Nhân đem một cái hộp ném cho Cố Hải.

"Cái gì thế hả?" Cố Hải có chút kinh ngạc,"Cho tôi hử?"

"Nói thừa! Ném cho cậu, không phải cho cậu thì còn cho ai nữa?"

Cố Hải mở hộp ra, là một điện thoại di động mới phát hành trên thị trường, là máy cảm ứng, chất lượng và vẻ ngoài cậu rất thích, không cần đoán cũng biết là Bạch Lạc Nhân chọn. Trong lòng Cố Hải có loại cảm động khó có thể nói thành lời, nhìn thân hình Bạch Lạc Nhân đang lắc lư bên cạnh, cũng không biết biểu đạt thế nào, trực tiếp dứt khoát ôm một cái.

"Nhân Tử, cậu đối với tôi thật tốt."

"Cậu ôm ba tôi đi!" Bạch Lạc Nhân hời hợt mà đẩy Cố Hải ra,

"Tiền là là ông ấy bỏ ra, là ông ấy khăng khăng muốn mua cho cậu, tôi can ngăn thế nào cũng không được."

Cố Hải hướng về phía Bạch Hán Kỳ phía bên ngoài cửa sổ hô một câu.

"Chú, cám ơn chú rất nhiều!"

"Tên nhóc này, sao lại cám ơn ta?" Bạch Hán Kỳ dùng vạt áo trước lau mồ hôi trên trán,

"Nếu không phải là Nhân Tử kéo ta đi, ta cũng không biết phân biệt điện thoại nào dùng được hay không. Ta cảm thấy có thể gọi điện được, rơi không vỡ thì nhất định là đồ tốt, Nhân Tử nói không được, phải mua cho cháu mọt cái chức năng đầy đủ."

Hiện tại trái tim Cố Hải đều có thể vắt ra mật.

"Chú không cần nghe Nhân Tử, cậu ấy chỉ nói mò thôi!"

Bạch Lạc Nhân đột nhiên đạp một cái lên mông Cố Hải,

"Cậu đừng có được lợi mà còn ở đó ra vẻ thông minh nữa!"

Cố Hải vui vẻ nhìn Bạch Lạc Nhân,

"Vậy còn cậu? Cậu cũng không có một cái điện thoại di động....."

"Tôi thì cần điện thoại làm gì?" Bạch Lạc Nhân tỏ vẻ thờ ơ như không,

"Căn bản tôi không có ai để liên lạc, có điện thoại cũng là lãng phí."

"Cậu có thể liên lạc với tôi mà!"

Cố Hải tiến đến trước mặt Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân nghiến răng,

"Hai mươi bốn tiếng đồng hồ cậu đều dính lấy tôi, còn phải dùng tới điện thoại hay sao?"

Cố Hải cười khan hai tiếng,

"Cũng đúng, nhưng mà bây giờ tôi cũng không có ai để liên lạc, nói như vậy thì tôi có điện thoại hay không cũng không cần thiết."

"Đừng!" Bạch Lạc Nhân lườm Cố Hải,

"Tôi muốn dùng cái điện thoại này phân tán lực chú ý của cậu đó!"

Cố Hải đem miệng kế sát đến bên tai Bạch Lạc Nhân, giọng nói sâu xa mị hoặc.

"Vậy không phải cậu hận chết cái điện thoại này rồi hả?"

Bạch Lạc Nhân liên tiếp nói cút cút cút! Một chân đạp Cố Hải ra khỏi buồng.
Cố Hải bị nhốt ở bên ngoài, thấy Bạch Hán Kỳ đem cái thang dựa vào bên tường, đang thở hổn hển trèo lên
.
"Chú, chú treo lên cao như vậy làm gì?"

"Hôm trước trời mưa, nóc nhà có chỗ dột, may là hôm nay nắng không thì nước chảy vào như ngoài sân mất, chú lên sửa lại một chút."

"Chú xuống đi để cháu lên sửa cho."

"Cháu làm sao biết làm việc này hả?"

Bạch Hán Kỳ lau mồ hôi, hôm nay trời nắng, giữa trưa lại càng nóng hơn.

"Thật sự cháu có thể làm, chú xuống đây đi."

Đang nói, một chân Cố Hải đạp lên bệ cửa sổ, tay nắm mái hiên, vươn mình nhảy lên mái, còn phải dùng đến cái thang hả? Bạch Hán Kỳ mắt nhìn thấy đều trợn lên, nghĩ thầm tên nhóc này sao có thể trèo lên được nhỉ? Mới vừa rồi còn trên mặt đất nói chuyện, làm sao mà vừa chớp mắt liền bay lên đó rồi?

"Chú, cháu lên đến nơi rồi."

Kỳ thực lúc Bạch Hán Kỳ còn trẻ thân thể cũng vô cùng khỏe mạnh, nhảy từ dưới lên trên không phải vấn đề, nhưng bây giờ đã lớn tuổi rồi, tay chân không còn lanh lẹ như vậy, hơn nữa cũng có chút sợ độ cao.

"Cháu thật sự biết làm hả?"

Gương mặt Bạch Hán Kỳ nghi ngờ.

"Nhìn chú nói kìa, cháu......"

Cố Hải muốn nói trước đây cháu ở trong doanh trại việc gì cũng từng làm qua, nhưng lại sợ Bạch Hán Kỳ hỏi nhiều, liền không tiếp tục nói nữa, mà cầm lấy cái thùng trong tay Bạch Hán Kỳ, thuần thục dùng bay miết xi măng thật phẳng, tuy rằng thua tay nghề của thợ xây, nhưng coi như cũng không tồi.
Bạch Lạc Nhân đi ra, hướng về phía mái nhà hô.

"Ba, ba xuống đây đi, để cậu ấy làm đi, bằng không thì mỗi ngày cậu ấy toàn ở đây ăn không ngồi rồi."

"Đúng vậy đó, chú, chú xuống đi!"

Bạch Hán Kỳ cười nói, được, cẩn thận từng li từng tí úp vào mái nhà, bắt đầu dùng chân dò xét cái thang.
Cố Hải thấy điện thoại di động trong túi quần Bạch Hán Kỳ đang lòi ra, là một cái điện thoại dùng không biết bao nhiêu năm, lớp sơn phía trên thậm chí đã mờ sạch rồi, Cố Hải vừa nhìn cũng biết, loại điện thoại này chính là đồ lậu mua theo cân, nhiều cũng chỉ 200 tệ, ngẫm lại điện thoại di động của mình, trong lòng không có chút tư vị nào. Bạch Lạc Nhân chưa bao giờ nói tình hình gia đình của mình, chỉ thỉnh thoảng lúc rượu, mới đề cập một hai lần. Một tháng tiền lương của Bạch Hán Kỳ chưa tới năm nghìn tệ, phải nuôi sống một nhà già trẻ lớn bé, ông bà nội Bạch Lạc Nhân mỗi háng đều cố định phải có một khoản để khám chữa bệnh, mỗi việc này đã mất hơn phân nửa thu nhập, lại còn thêm chi phí ăn uống trong nhà, bây giờ lại 'cõng' thêm một cái miệng ăn.... Cho dù Bạch Hán Kỳ không nói, Cố Hải cũng biết, ông ấy nhất định là cắn răng cắn lợi mới mua chiếc điện thoại di động này.

THƯỢNG ẨN-QUYỂN 1: RUNG ĐỘNG THANH XUÂNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ