Chương 47: Tiểu Bạch Khẩu Chiến Lão Cố

23 3 0
                                    

Lại là một tiết giải đáp câu hỏi đề thi.
Gương mặt cứng nhắc của Giáo viên Hóa học lạnh lùng hướng xuống dưới lớp quét một vòng,

"Có câu nào muốn hỏi hay không?"

"Câu một...."

Trong lớp có vài tiếng hô lên.
Hai hàng lông mày của giáo viên Hóa học liền trợn ngược lên, bộ mặt dữ tợn, giọng oang oang như phá núi.

"Câu một còn có người không biết làm? Ai? Ai không biết làm? Giơ tay lên tôi xem một chút!"

Không ai có dũng khí giơ tay.
Giáo viên Hóa học thở dài một cái,

"Được rồi, bỏ qua câu này, còn có câu nào không biết làm hay không?"

"Câu bốn thì sao ạ?"

"Câu bốn cũng không biết làm?" Lại một tiếng gầm gào,

"Tôi giảng bao nhiêu lần rồi hả? Câu này vẫn có người không biết làm? Nếu ai không biết làm tan học tìm một chỗ không người, tự mình đọc đi đọc lại câu hỏi thật lớn, lần sau sẽ biết làm." Trong lớp không ai hé răng.

"Còn có câu nào không biết làm không?"

Nhược Nhược kêu to hai tiếng,

"Câu mười."

"Câu mười?" Hai tay giáo viên Hóa học chống eo, tức giận trừng mắt nhìn năm sáu chục học sinh phía dưới, điệu bộ hận không thể rèn sắt thành thép,

"Câu này không phải quá rõ ràng rồi? Hả? A có đúng không? Rõ ràng nhìn đã biết sai! B có đúng không? Làm sao có thể đúng được chứ? Nhìn D đi, là đứa đần độn cũng không chọn phương án đó. Cho nên.... Chọn cái gì...., chọn C! Câu này vẫn cần phải giảng nữa hả?"

"......"

"Còn có câu nào không biết làm hay không?"

Học sinh cả lớp đồng thanh,

"Dạ không có, toàn bộ đều biết làm."

Giáo viên Hóa học đột nhiên vỗ bàn một cái, tiếng rống giận giống như càng quét màng nhĩ học sinh.

"Không hề có câu nào là không biết làm? Câu nào cũng biết hết rồi thì còn cần tiết học này làm gì? Cái gì cũng hiểu sao lại không có ai suất sắc hả?"

"......."

Két một tiếng, cửa trước lớp học được mở ra.

"Cô Trần, xin lỗi, tôi làm phiền một chút, tìm học sinh có việc." Giọng của La Hiểu Du trong trẻo phát ra, lập tức cho lớp học đang cứng ngắc này được một luồng gió xuân ấm áp thổi vào, ánh mắt của tất cả mọi người khát khao nhìn cô nàng, mong muốn người cô ấy muốn tìm là bản thân mình.
Giáo viên Hóa học trầm mặt ừ một tiếng, dường như rất ghét người khác cắt ngang chương trình học của cô.

"Bạch Lạc Nhân, cậu ra đây một chút."

Bạch Lạc Nhân sau khi ra ngoài, bị La Hiểu Du dẫn ra khỏi khu phòng học, Bạch Lạc Nhân không có hỏi là ai muốn tìm mình, La Hiểu Du cũng không có mở miệng nói, nhưng mà nhìn sắc mặt nghiêm túc của La Hiểu Du, xem ra người lần này đến tìm Bạch Lạc Nhân nhất định điều không phải người bình thường, trong lòng Bạch Lạc Nhân đã dự đoán được đại khái vấn đề.
Chiếc xe quân đội lẳng lặng dừng sát ở bóng cây, mặt Bạch Lạc Nhân không chút biểu tình đi đến.

THƯỢNG ẨN-QUYỂN 1: RUNG ĐỘNG THANH XUÂNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ