#89. Khiết phích thiếu gia (Hạo Nông - Part cuối)

760 103 20
                                    

Hoàng Minh Hạo một khi đã gặp lại cậu, thì làm gì có chuyện để yên, trong lòng hơi nóng vội, nghĩ đủ cách để gặp lại cậu như nào.

Cuối cùng là buổi trưa hôm đó, nhà ăn công ty náo loạn cả lên, vì Giám đỗ Hoàng xuống nhà ăn!? Uh thì nếu là người bình thường cũng không có gì đáng nói, nhưng đây lại là người bị bệnh sợ bẩn, mà còn đến mức độ nặng nhất nữa chứ.

Hoành Minh Hạo tuy là vào nhà ăn của công ty. Nhưng trên tay đã cầm sẵn hộp cơm Jollie mua cho bên ngoài, mắt dáo dác nhìn khắp nơi tìm hình bóng kia, cuối cùng cũng thấy cậu đang ngồi với đồng nghiệp.

"Giám đốc Hoàng" Thấy thân ảnh Hoàng Minh Hạo tiến lại gần, mấy người kia sợ hãi kêu lên.

"Chào, tôi ngồi đây được không?" Hoàng Minh Hạo cất tiếng nói, giọng nói này có cho tiền cũng không dám từ chối. Như ác ma vậy, vừa lạnh vừa trầm.

"Dạ..được...mời ngài ngồi" Một người bình tĩnh nhất khẽ nói, nhưng giọng nói vẫn có chút run rẩy.

Thế là cả bàn gần chục người ngồi, không khí im lặng đến đáng sợ, bọn họ làm sao nuốt nổi.

"A...kia không phải cậu Diệp sao? Tôi ra đó ngồi, có chuyện cần hỏi.

"Tôi...tôi đi với, cũng lâu không gặp"

Sau đó kéo theo cả lũ, lấy hết lí do này đến lí do khác, lúc này sắc mặt Hoàng Minh Hạo mới tốt lên, anh vui vẻ ngẩng mặt nhìn Trần Lập Nông.

"Chào giám đốc Hoàng" Trần Lập Nông cũng hơi sờ sợ nụ cười kia.

"Nông, em thật vô tâm, cứ như vậy mà quên anh rồi?" Hoàng Minh Hạo rũ mắt xuống, giọng trách cứ nói.

"A..." Trần Lập Nông ngơ ngác nhìn Hoàng Kinh Hạo, cố nhớ xem mình đã gặp người này lúc nào, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.

"Là ai lúc trước muốn lấy anh làm vợ?" Hoàng Minh Hạo giọng đều đều nhắc lại.

"A...là anh sao Hạo ca?" Trần Lập Nông đập bàn đứng dậy, thu hút mọi ánh nhìn.

"Uhm...may mà em còn nhớ tôi" Hoàng Minh Hạo vẫn là vẻ mặt giận dỗi nói.

"Nha...anh bây giờ đẹp trai quá đi, em không nhận ra đó" Trần Lập Nông không sợ ngại, ôm lấy Hoàng Minh Hạo như ngày xưa, vui vẻ nói.

"Ngoan, gặp lại là tốt rồi, như vậy mới có thể thực hiện lời hứa ngày xưa nha" Hoàng Minh Hạo cũng như ngày xưa mà xoa lưng cậu, chỉ tiếc người này lớn quá nhanh, đã cao hơn anh rồi còn đâu.

"Vâng, em vẫn luôn nhớ anh mà, còn muốn cưới anh kia, bố mẹ cứ muốn em cưới mãi thôi" Trần Lập Nông cũng vui vẻ, nói không ngừng.

"Uhm, vậy chúng ta ra chỗ khác nói chuyệ đi, ở đây không tiện lắm" Hoàng Minh Hạo để ý ánh mắt mọi người xung quanh, khẽ nói.

"Vâng" Vui như vậy, cậu cũng chẳng còn tâm trí mà ăn, đi theo Hoàng Minh Hạo.

"Tôi không có nhìn nhầm phải không?!" Bọn họ dụi mắt nhìn bóng dáng hai người sánh vai đi với nhau.

"Uhm..hẳn là không"

"Giám đốc ôm người khác đó..."

"Đúng vậy, không lẽ bệnh khiết phích đã khỏi rồi?"

(AllNong) Đoản vănNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ