Đang lúc Trần Lập Nông ngồi uống rượu, cũng không biết đã là chai thứ bao nhiêu, chỉ biết, cậu bây giờ không còn thấy đau lòng nữa, mọi thứ cứ mơ hồ, đầu nhức như búa bổ, mắt cũng díp lại, cậu đứng dậy muốn lên giường nằm, nhưng chợt cả người chao đảo, có lẽ là vấp ngã. Đầu đập cộp vào mặt sàn, mắt dần tối đi, cậu mất ý thức.
Tỉnh lại, Trần Lập Nông thấy người không còn khó chịu, đầu cũng không đau, chỉ là buồn đi vệ sinh. Cậu vội chạy vào nhà vệ sinh, mắt vẫn còn lơ mơ mắt nhắm mắt mở. Sau khi đi vệ sinh xong, cậu đánh răng rửa mặt. Lúc này mới để ý đến, sao phòng tắm lại khác thế này. Nhà cậu tuy không rộng, nhưng ít nhất phòng tắm phải to gấp đôi thế này.
Không lẽ say rượu rồi chạy sang chỗ nào rồi? Trần Lập Nông ngơ ngác chạy ra khỏi phòng tắm. Rồi ngây ngốc nhìn khung cảnh trước mắt. Giường tầng, bàn học, máy tính, tranh ảnh dán khắp tường. Đây chính xác là phòng kí túc xá hồi cậu học đại học.
"Đứng ngây ra đó làm gì, mau thay quần áo còn đi ăn sáng, ông không định lên lớp à?" Giọng nói phía sau cất lên, làm cậu giật mình.
"Ngô Tôn, ông sao lại ở đây? Ông định cư bên Úc mấy năm rồi cơ mà?" Trần Lập Nông kinh ngạc.
Ngô Tôn, cũng chính là bạn cùng phòng của Trần Lập Nông, nhìn Trần Lập Nông một cái, sau đó lại gần sờ trán cậu, rồi sờ trán mình. Không nóng mà.
"Ông bị sao vậy? Tôi làm gì có tiền mà sang Úc sống cơ chứ, ông không phải là bị bất tỉnh rồi ngu luôn đấy chứ? Hay quả bóng đập vào đầu nên mất trí rồi?" Ngô Tôn chẹp chẹp lưỡi.
"Bóng đập vào đầu? Bất tỉnh?" Trần Lập Nông ngơ ngác hỏi, nếu cậu nhớ không nhầm. Năm nhất đại học, cậu đang đi ở sân trường, bị bạn học nào đó đá lệch bóng, rơi trúng đầu cậu, kết quả cậu bất tỉnh luôn.
"Ừ, đừng bảo ông thật sự mất trí nha" Ngô Tôn hơi tò mò nhìn Trần Lập Nông.
"Ngô Tôn, bây giờ là năm bao nhiêu?"
"Hỏi thừa, là năm 2011 chứ năm bao nhiêu?" Ngô Tôn không thèm quan tâm đến cậu, tiến lại giường thay đồ.
Năm 2011? Vậy là cậu bị quay trở lại năm 18 tuổi? Có phải hay không sẽ gặp lại Vương Tử Dị? Bởi vì người làm bóng đập trúng đầu cậu chính là Vương Tử Dị. Sau đó anh luôn hối lỗi, chạy theo quan tâm cậu suốt một tuần, hai người hợp nhau, nên cũng kết giao luôn. Sau này cũng dần thân nhau và yêu nhau.
Nếu vậy, để sau này không xảy ra chuyện đau lòng kia, Trần Lập Nông quyết định, nếu ông trời cho cậu có cơ hội quay lại quá khứ, cậu tuyệt đối không để lặp lại nỗi đau, tránh mặt Vương Tử Dị bằng được, như vậy tương lai cả hai sẽ không phải chịu khổ.
Nghĩ vậy, tâm tình Trần Lập Nông lại bình tĩnh, được quay lại quá khứ. Cảnh vật và con người vừa lạ vừa quen, cậu đi theo Ngô Tôn đến nhà ăn, gọi hai bát mỳ ăn sáng. Cảnh vật vẫn y như trí nhớ còn sót lại. Thật hoài niệm biết bao.
Ăn xong, cùng Ngô Tôn lên lớp, lớp học đã có kha khá bạn học, nhìn những gương mặt vừa lạ vừa quen, Trần Lập Nông trong lòng không biết nên dùng cảm xúc gì diễn tả.
"Nông Nông, hôm qua bị bất tỉnh nên ngu rồi à?" Một bạn học cười cợt trêu Trần Lập Nông.
"Này Tề Nhạc, ông là chán sống rồi phải không?"
"Ngô Tôn, đừng như gà mẹ mà bao bọc Trần Lập Nông, tôi cũng chỉ trêu có tí cho vui thôi mà" Tề Nhạc bĩu môi.
Nghe vậy Trần Lập Nông mới nhớ tới, hồi đại học, Ngô Tôn đúng là như gà mẹ mà chăm sóc cậu, làm bao người ghen tị. Bởi vì sao? Vì Ngô Tôn đẹp trai lắm, lại học giỏi, còn tham gia đội bóng rổ của trường. Ngô Tôn với cậu mà nói, như anh trai vậy, chỉ tiếc sau này Ngô Tôn theo ông nội sang Úc định cư, cũng cắt đứt mối quan hệ anh em thân thiết giữa hai người.
"Đúng đó, Ngô Tôn à, tôi đâu phải con cậu đâu, cứ bao bọc tôi quá làm gì" Trần Lập Nông mỉm cười nói.
"Tại ông ngốc quá chứ sao, tôi mà có thằng em như ông,..."
"Thì tôi đánh cho đỏ đít chứ gì! Biết rồi, bây giờ tôi sẽ cẩn thận là được" Trần Lập Nông cười haha, bao nhiêu kí ức lần lượt ùa về, làm cậu xúc động.
"Sao ông biết tôi định nói gì?" Ngô Tôn ngạc nhiên hỏi.
"Tôi đoán vậy thôi, mau vào chỗ ngồi đi, giáo viên sắp vào lớp rồi. Ông thầy dạy triết này khó tính lắm đó"
"Ừ" Ngô Tôn có cảm giác, Trần Lập Nông không còn ngây thơ như mọi khi, ánh mắt cảm giác cứ như trưởng thành rồi, cách nói chuyện cũng vậy. Là hắn nghĩ nhiều rồi đi, Nông Nông làm sao mà hết ngốc được cơ chứ.
Trần Lập Nông bên cạnh thì háo hức. Được quay lại thời sinh viên, bao nhiêu là kỉ niệm, cậu sẽ nắm chắc để một lần nữa cảm nhận, còn chuyện tình cảm, cứ để từ từ tính đi. Nếu đã đi học, thì phải cố gắng học để còn ra trường nữa chứ.
End #166
BẠN ĐANG ĐỌC
(AllNong) Đoản văn
FanfictionAuthor: Cún Couple: XNong, bất kì ai đó với Nông Nông. Ta theo chủ nghĩa Nông Nông là thụ nha ❤️❤️