Chương 8: Đợi tôi mở miệng mời cô qua đây sao?

1.3K 40 2
                                    

"Lục phu nhân của tôi" mấy từ này xem ra vô cùng thân mật, từ miệng anh nói ra thế nhưng lại thành lạnh lùng xa cách, Giang Nhược biết Lục Hoài Thâm cố ý nói như vậy, mặc dù còn mang theo chút ý châm biếm, nhưng một chút cảm giác khó chịu cô cũng không có.

Thậm chí không hiểu sao còn muốn cười.

Trong tay cô chỉ cầm chiếc điện thoại, bên tay kia không có gì luôn có cảm giác không được tự nhiên, bèn thuận tay gẩy gẩy hoa tươi trong bình sứ bên cạnh.

"Lục phu nhân của anh thiếu tiền đấy, chồng cô ấy không có trách nhiệm, không cho tiền tiêu, chỉ đành lưu lạc phong trần." Giọng nói của cô vốn nhẹ nhàng, lại cố ý nói chuyện với giọng điệu mềm mỏng, rất dễ dàng khiến người ta lầm tưởng là hờn dỗi.

Không biết là câu đó lại khiến tâm trạng Lục Hoài Thâm vui vẻ, anh cười hừ một tiếng, quay người nhìn thấy Giang Nhược đang hơi cụp mí mắt, đầu ngón tay đang lật qua lật lại đóa hoa, đưa tay muốn bứt cánh hoa rơi xuống, nhìn kĩ thì cô dường như không vui lắm, lại đem cánh hoa đặt trở lại vào giữa bông hoa.

Lục Hoài Thâm một ngụm uống cạn chỗ rượu còn lại, đặt ly sang một bên, hỏi: "Chơi đủ chưa?"

Giang Nhược nghe thấy ngữ khí của anh vô tình còn mang theo vài phần mạnh mẽ, cực kì giống với lời mở đầu trong bài phát biểu của thầy chủ nhiệm.

Giang Nhược ngước mắt nhìn nhìn anh, nhu thuận thu tay lại, nhưng không hề đến gần.

Lục Hoài Thâm đi đến sofa ngồi xuống, cau mày nhìn về phía cô: "Cô có vẻ thích đứng ở cửa để nói chuyện với tôi, hay là đợi tôi mở miệng mời cô qua đây?"

Giang Nhược nhấc chân đi qua ghế sofa đơn bên tay phải anh ngồi xuống.

Sau khi Lục Hoài Thâm quan sát cô từ đầu tới chân, nhìn cô lại càng không thuận mắt, từ kiểu tóc đến quần áo giày dép, đều là phong cách mà anh chán ghét, đặc biệt là cái váy kia, thật là xanh tới chói mắt.

"Đêm nay kiếm được bao nhiêu?"

"Lục tiên sinh nửa chừng tìm tôi, vậy nên ngay cả tiền boa cơ bản cũng còn chưa được cầm."

Giang Nhược cảm thấy, cuộc đời này cô sống tới bây giờ đều dựa vào một chữ nhẫn, cho nên bất kể Lục Hoài Thâm nói gì, cô đều sẽ không cảm thấy chối tai, hầu hết là những lời hạ thấp lòng tự trọng, anh cũng nói ra được.

Lục Hoài Thâm vắt chéo đôi chân dài, dáng vẻ nhàn nhã, "Phải không, một đêm có thể được bao nhiêu tiền boa?"

Giang Nhược dựa vào sofa, hướng về anh cười cười: "Trong phòng bao không có nhân vật lớn, so với anh còn cả Hạ Tông Minh ra tay hào phóng không có cách nào so sánh được, cũng khoảng hai ba nghìn đi."

Lục Hoài Thâm một lần nữa nghiêng người thêm chút rượu vào ly, "Coi như cô một đêm được ba nghìn, hai trăm hay ba trăm ngày thì tiết kiệm đủ tám mươi vạn? Tôi không cho rằng khúc xương già Giang Khải Ứng và người dì kia của cô có thể đợi được. Nếu như cô thật lòng thật dạ muốn ở đây kiếm tiền, không bằng trực tiếp bán mình, lần đầu tiền còn có thể bán được giá tốt."

Giang Nhược không tiếng động, nheo mắt nhìn chằm chằm cái ly trên bàn trà, tay gỡ mái tóc xoăn đang bị vướng vào hoa tai khiến cô hơi đau nhè nhẹ.

Nụ cười của Lục Hoài Thâm trầm lạnh, nhìn cô chăm chú ép hỏi: "Cô nói xem tôi nói như thế có hợp tình hợp lý không?"

Giang Nhược vẫn như cũ mím môi không tiếp lời.

Lục Hoài Thâm dựa vào sofa, tầm mắt liếc qua quần áo của cô, vân vê điếu thuốc, giọng nói không chút biểu cảm: "Cô thôn nữ bé nhỏ thật thà đi du học mấy năm quay về, rốt cuộc lại học được cách giở trò khôn vặt."

Giang Nhược nhíu mày vì cách xưng hô đó, biệt hiệu "cô thôn nữ bé nhỏ" này, vào năm cô mười sáu tuổi vừa mới tới nhà họ Giang, là Giang Cận, anh trai Giang Chu Mạn, thuận miệng đặt cho cô.

Trước năm mười sáu tuổi, cô vẫn luôn được hai vợ chồng dì nuôi nấng, trong mấy năm ngắn ngủi đó, cuộc sống đã trải qua biết bao thăng trầm.

Khi đó chồng dì vì kinh doanh thất bại mà dính vào bọn cho vay nặng lãi, đúng vào lúc trong nhà sa sút nhất, làm gì có điều kiện mà chú trọng ăn mặc trang điểm.

Cô chính là kiểu đột nhiên xông vào hoàn toàn không có cách nào theo kịp với gia đình thượng lưu, nhất là khi đứng cùng với Giang Chu Mạn nổi tiếng xinh đẹp, cô lộ ra vẻ thận trọng mà trầm lặng.

Giang Cận nhìn cô, miệng cười chế giễu nói: "Cô thôn nữ bé nhỏ này hình dáng quả thực có chút giống với người nhà họ Giang."

Hà Nội, 10/7/2020

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Không Hề Đáng Yêu (Phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ