Chương 50: Mất Trí

11 4 0
                                    

Cô là ai?'

Ba từ này chạy mãi quanh quẩn trong đầu cô không thể nào thoát ra được. Không hiểu sao? Dù đã được Tần Tuyên cảnh báo trước nhưng cô vẫn không thể không khỏi điêu đứng.

Không thể nào Trình Dạ quên cô rồi!
Anh thật sự quên cô sao?

Không thể... Không thể nào... Trình Dạ..

Trong lòng dâng lên cảm xúc khó có thể diễn đạt được bằng lời nói. Cô chỉ có thể cảm thấy cổ họng mình nghẹn đắng, nước mắt chỉ sợ không thể kìm chế mà tuôn ra ngay trước mặt anh.

Phải mất một lúc sau, Nhược Đình Giai khó khăn nở nụ cười gượng gạo: ''A Dạ, anh không nhớ em sao?''

Trình Dạ lắc đầu vẫn dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô, còn nhích người ra xa cô một chút như thể sợ cô sẽ làm gì tổn hại đến mình. Cô cứng ngắc cả người, toàn thân hoàn toàn chết đứng, nhìn chằm chằm biểu hiện của anh rõ ràng như thế. Khiến cả nhóm ở phía sau nhốn nháo cả lên.

Gì vậy!!!

Chẳng phải lão đại cưng chiều yêu thương chị dâu của bọn họ nhất sao? Tại sao bây giờ...

Lại thành ra thế này? Vậy chẳng phải lão đại của bọn cũng sẽ quên mất bọn họ sao?

Nghĩ đến đây cả đám một lần nữa chen chúc nhau tiến lên thay nhau hỏi Trình Dạ.

''Lão đại! Em là A Ngũ của anh đây! Anh có nhớ em không?

''Lão đại! Anh thật sự không nhớ em chứ?''

''Anh quên gì cũng được. Sao lại quên anh em cùng nhau kề vai sát cánh với anh chứ! Anh đó chỉ được cái đẹp trai hơn lão nhị tôi thôi! Chẳng có nghĩa khí gì cả!''

Lão tứ đợi mọi người nói xong thì mới nhẹ nhàng lên tiếng: ''Trí nhớ anh Dạ để quên ở đâu vậy ạ. Để em đi lấy!''

Câu nói vừa phát ra thành công gây sự chú ý của mọi người. Tất cả ánh nhìn như nhìn vật thể lạ đều dồn về phía Lão tứ, anh ta nhận thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình hình như không phải lắm.

Sao vậy? Mình đã nói sai gì sao?

Lão Tam vỗ vai Lão Tứ an ủi rồi nhanh chóng dẫn anh ta rời đi. Hắn đang sợ người anh em của mình đứng đây phát ngôn thêm một chút nữa sẽ bị người ta đánh chết mất.

Mọi người tiếp tục dùng mọi cách, hỏi những câu hỏi liên quan đến Trình Dạ chỉ mong anh có thể nhớ ra được điều gì đó. Nhưng thất vọng là từ đầu đến cuối Trình Dạ đều dùng ánh mắt xa lạ, mơ màng còn đôi ba lần muốn nổi giận với bọn họ. Bác sĩ có dặn dò rằng tức giận không tốt cho sức khỏe. Bọn họ cũng hết cách đành đi về phòng suy nghĩ cách khác.

Nhược Đình Giai hoàn toàn không thể tránh khỏi cú sốc này. Cô cắn chặt môi cố ngăn chặn lại cảm xúc bên trong muốn tuôn trào ra bên ngoài.

Cô nhận ra rằng: 'A thì ra cảm giác bị người khác lãng quên lại đau lòng, quằn quại, khó chịu như thế này.'

Nhược Đình Giai cảm thấy mình đã bị Trình Dạ bỏ rơi rồi.

Từ ngày hôm đó, Trình Dạ luôn lạnh nhạt với tất cả mọi người. Mặc cho bọn họ có chăm sóc hay đối xử với anh tốt như thế nào thì anh vẫn trưng ra bộ mặt lạnh nhạt không quen biết thậm chí là còn tỏ ra sợ đám người lão nhị.

Đừng Sợ Hãy Để Anh Yêu EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ