Chương 33: Tuyên Liên Tô Tần

8 3 0
                                    

Cô chợt dừng lại. Hình như có gì đó sai sai chẳng phải cô đang ở một mình sao? Trời mưa thế này, còn ai bị điên mà ra ngoài la hét như cô à? Chẳng lẽ... Mẹ nó... Có câu đi đêm cũng có ngày gặp ma. Liên Liên đột nhiên thấy chân mình mềm nhũn run đến mức đi không nỗi nữa.

Liên Liên không sợ trời không sợ chỉ sợ ma.

"Em có muốn về chung nhà với anh không?"

Giọng nói càng lúc càng gần, Liên Liên cảm thấy tóc tai mình đều dựng đứng cả lên. Mẹ nhà ma, bà đây không muốn tổ chức 'minh hôn' đâu. Trong lòng sợ hãi nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn phía sau.

*Minh hôn: đám cưới với người đã khuất.

Chỉ thấy được nữa người, cô thầm đánh giá trong lòng. Con ma này chắc hẳn chết thảm lắm, người bẩn như thế mà. Cơ mà múi bụng nhìn săn chắc như thế đúng là uổng phí.

Đang mải suy nghĩ, đột nhiên bàn tay trắng toát nắm lấy cánh tay cô. Cảm giác lạnh ngắt, ươn ướt nước truyền đến khiến cô sợ đến mức run rẩy, mắt nhắm chặt nói năng lung tung.

"Aaaaa đừng bắt tôi. Đừng bắt tôi. Tôi đã là người sắp có gia đình đấy. Không thể lấy anh đâu!"

Bàn tay kia dùng lực kéo cánh tay cô. Cô sống chết giữ lấy tay mình lại không để cho người ta kéo đi.

Liên Liên mếu máo ăn nói cũng không suy nghĩ: "Tôi thà cưới Tần Tuyên cũng không muốn thực hiện 'minh hôn' với mấy người đâu! Cứu mạng. Tần Tuyên cứu mạng đi. Tôi còn chưa xinh đẹp đủ mà không muốn chết đâu!"

Bên kia dùng sức kéo cả người cô vào lòng ôm chặt. Liên Liên sợ đến mức không còn dẫy dụa được nữa. Tuyệt vọng nói: "Tiêu rồi, tiêu rồi. Còn chưa kịp nói lời cuối với Tần Tuyên thì bị bắt đi rồi!"

"Có anh ở đây ai dám bắt bà Tần chứ!"
Giọng nói trầm ấm vang lên, bàn tay to lớn xoa xoa lưng cô an ủi.

Liên Liên bị cướp lấy ô liền ngẩng đầu lên nhìn. Cô thật sự muốn chửi mình, bản thân bị cướp không lo lại đi lo cái ô bị cướp. Giây phút cô ngẩng đầu lên ngay lập tức đối diện với ánh mắt dịu dàng và khuôn mặt quen thuộc không thể không quen hơn nữa. Là cái người mà mấy ngày nay làm cô đứng ngồi không yên.

"Tần Tuyên..." Liên Liên nước mắt lưng tròng khẽ gọi tên anh. Còn rất nhiều lời muốn nói nhưng hiện tại thì chẳng còn lời nào trong đầu nữa. Chỉ nhớ mỗi cái tên của anh.

Tần Tuyên cười ấm áp xoa đầu cô: "Anh đây!"

Cô vòng tay ôm chặt lấy bật khóc: "Em còn tưởng mình bị ma bắt cóc rồi!"

"Đồ ngốc, vợ của anh mà cũng dám bắt, con ma đó cho tiền cũng không dám!"

Liên Liên đẩy con người không biết xấu hổ này ra, giận dỗi nói: "Ai nói muốn làm vợ anh chứ đừng nói lung tung chỉ có cô gái đi xem mắt với anh mới muốn thôi!"

"Không cần giả vờ, anh nghe hết rồi đó." Tần Tuyên nén cười nói rồi lập lại lời Liên Liên: "Tôi thà cưới Tần Tuyên cũng không cưới anh đâu."

Cô trợn mắt ngại ngùng nói: "Không tính, lời nói không được tỉnh táo không tính!"

Tần Tuyên nghiêm mặt nói: "Tính đi chứ. Anh tính hết đó."

Đừng Sợ Hãy Để Anh Yêu EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ