Chương 56: Mục đích của anh là gì

13 4 0
                                    

Trình Dạ bị động tác của cô làm cho thức tỉnh. Anh dừng lại hành động của mình, anh nhìn khuôn mặt kìm nén sợ hãi của cô thì không khỏi không đau lòng. Anh lấy tay mình ra khỏi áo của cô. Tay giơ lên vén những lọn tóc dính trên mặt của cô. Đôi môi mọng hôn nhẹ lên trán cô, anh vươn đôi tay mạnh mẽ, săn chắc của mình mà ôm chặt cô vào lòng.

"Anh xin lỗi. Tiểu Giai anh xin lỗi!" Giọng của anh khàn khàn.

"A Dạ, em xin lỗi anh. Em không thể... Em xin lỗi anh!" Nhược Đình Giai vòng tay qua ôm chặt lấy eo anh. Giọng cô yếu ớt.

Bàn tay Trình Dạ xoa đầu cô, giọng nói anh dịu dàng: "Em đừng sợ. Là lỗi của anh, anh không nên làm chuyện khiến em sợ như thế."

"Anh có vì chuyện này mà bỏ rơi em không?"

Chuyện người yêu không thể cùng mình 'quan hệ', chẳng phải đối với một số người đó là chuyện vô cùng quan trọng sao?

Trình Dạ liệu anh có vì nó mà bỏ rơi em không?

Trình Dạ buông Nhược Đình Giai ra, anh hơi cúi thấp người xuống, khuôn mặt của anh và cô đối diện với nhau. Anh nâng bàn tay của mình đặt một bên má cô: "Chuyện này trong tình yêu thì đích thực là một chuyện không thể thiếu. Nhưng mà anh có thể thiếu, anh có thể chịu đựng được chỉ không thể thiếu Đình Giai!"

Cô là người con gái của anh, nếu vì chuyện này khiến cô cảm thấy sợ hãi Trình Dạ cũng sẽ khó chịu trong lòng.

Anh chịu khó nhịn một chút, chịu tắm nước lạnh một chút thì có sao?

Nhắc đến đây Trình Dạ đột nhiên hắt hơi mấy cái.

"Anh không sao chứ?" Nhược Đình Giai lo lắng hỏi.

Trình Dạ khuôn mặt đáng thương nói: "Không biết tại sao? Nhưng khi ở gần em, anh lại thiếu nghị lực như thế!"

"Hả???"

"Không có gì, đợi anh một lát!" Trình Dạ nói rồi chạy nhanh ra ngoài.

Trình Dạ sức chịu đựng không phải kém, ngày trước anh dường như không 'phản ứng' với những người khác. Trừ những lần cần phải thiết phải 'giải quyết'. Nhưng mà thật không ngờ chỉ cần ở gần cô là Trình Dạ lại trở thành người đàn ông thiếu nghị lực đến vậy.

Đêm đến chỉ ôm cô ngủ thôi mà anh đã phải chạy vào phòng tắm nhiều lần.
Bây giờ cũng không tránh khỏi tắm nước lạnh thêm một lần nữa.

Nhược Đình Giai ngồi ở đó ngây ngốc nhìn Trình Dạ chạy nhanh ra khỏi phòng. Ánh mắt cô đột nhiên trở nên oán hận.

Dù là đã qua nhiều năm. Nỗi ám ảnh như những con quỷ dữ vẫn đeo bám cô hằng đêm.

Từng hình ảnh như thước phim chạy nhanh đuổi theo cô vào trong giấc mơ. Nó khiến cô cảm thấy chuyện như mới xảy ra hôm qua. Chân thật đến không ngờ.

Nhược Đình Giai đến tận bây giờ vẫn không thể mạnh dạn hay tự tin đứng trước người đàn ông của mình mà nói rằng: 'Em yêu anh!'

Nguyên nhân cũng chỉ do cô sợ người khác chê cười mình dơ bẩn.

Dù là người có bề ngoài mạnh mẽ, kiên cường như thế nào thì khi trên người xuất hiện vết nhơ. Tự động sẽ có chuyện khiến mình tự ti, xấu hổ, mặc cảm về vết nhơ đó.

Đừng Sợ Hãy Để Anh Yêu EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ