Chương 101: Mất tích

1 0 0
                                    

Nhược Đình Giai cùng Trình Dạ đến bệnh viện. Trên đường đi anh nói: "Sao anh không thấy xe của em nhỉ?"

"Em bán rồi!" Cô trả lời ngay.

"Gì cơ?" Trình Dạ sốc, anh nói tiếp: "Không phải đó là thứ em quý nhất sao? Sao lại bán đi chiếc xe yêu quý của mình? Em cần tiền thì nói với anh, tiền của anh, anh đưa cho em hết."

Nhược Đình Giai phì cười: "Anh làm gì nghiêm trọng vậy. Bây giờ với em thì anh là quan trọng nhất, yêu quý anh nhất."

Trình Dạ bị cô dỗ ngọt như thế không khoái mới lạ đó, cái mặt hiện rõ như thế mà, kiểu em nói tiếp đi, dụ dỗ ngọt ngào anh tiếp nữa đi.

Trước khi được đưa vào phòng phẫu thuật. Trình Dạ ôm lấy cô: "Không sao đâu, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

"Đình Giai, tỉnh lại rồi chúng ta nhậu với nhau một trận đã đời nhé!" Liên Liên cười nói

"Đi du lịch đi, lâu rồi cả nhóm chúng ta chưa đi du lịch cùng nhau." Trương Mẫn cùng phụ họa theo.

Trình Tịnh cười tươi nói: "Bộ phim em sắp chiếu, chúng ta cùng xem nhé!"

"Cậu không mau tỉnh lại, mình đánh chết Trình Dạ đấy!" Lục Lạc cục súc nói.

"Sao lại đánh tôi?" Trình Dạ khó hiểu nói.

Lục Lạc bình thản nói: "Vì cậu là mụn nhọt của Nhược Đình Giai. Động đến mụn nhọt của cậu ấy thì không yên chút nào."

Cả đám được phen cười vỡ bụng với câu nói của Lục Lạc, ai lại ví người ta như mụn nhọt chứ.

Nhược Đình Giai trải qua phẫu thuật, mấy ngày rồi vẫn chưa tỉnh lại. Bà Nhược mẹ cô đã tỉnh lại từ sớm, có thể xuống giường vận động vậy mà cô một chút động tỉnh cũng không thấy.

Trình Dạ luôn túc trực bên cạnh cô, tình trạng của cô như thế anh vô cùng lo lắng hơn nữa sợ cô không có anh bên cạnh sẽ cô đơn. Ngày ngày đều trò chuyện cùng cô.

"Đình Giai, anh lo cho em lắm!" Trình Dạ vừa nói vừa vuốt tóc cô.

"Anh nhớ em quá! Nhớ giọng nói của em, nụ cười của em, nhớ tất cả mọi thứ. Em mau tỉnh lại nhé!"

"Tặng em cái vòng này. Vốn định đợi khi em phẫu thuật xong rồi tỉnh lại, anh sẽ tặng cho em, nhưng mãi cũng chẳng thấy em tỉnh lại, anh rất nôn nóng, bây giờ tặng cho em luôn." Trình Dạ nói rồi đeo vào tay cô chiếc vòng tay mà anh đã mua trước đó.

Đến giờ đi thăm bệnh nhân, Tần Tuyên đi vào kiểm tra.

"Sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại. Đã qua nhiều ngày rồi."Trình Dạ gấp gáp nói.

"Bệnh nhân cần có thời gian hồi phục. Anh kiên nhẫn chút đi?" Tần Tuyên vừa tiêm thuốc cho Nhược Đình Giai vừa nói.

Trình Dạ mỉa mai: "Người nằm đó là Tô Liên thì xem anh có kiên nhẫn được không?"

Tần Tuyên im lặng không nói gì, Trình Dạ tiếp tục nói: "Khi nào thì cô ấy mới tỉnh lại?"

"Không biết, tôi cũng đang sốt ruột muốn chết đây!" Tần Tuyên trả lời.

Đừng Sợ Hãy Để Anh Yêu EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ