Chương 30: Tuyên Liên Tô Tần

10 4 1
                                    

Người phụ nữ này ăn mặc sang trọng, từ đầu đến chân đều phủ hàng hiệu, nhưng cứ mở miệng toàn lời lẽ thô tục khó nghe, hoàn toàn trái ngược với vẻ sang trọng lấp lánh bên ngoài.

Từ đầu đến cuối đều chửi bới người ta quyến rũ chồng mình. Có thể đoán đây là Phẩm phu nhân rồi.

Phẩm phu nhân còn chưa kịp bước vào phòng bệnh đã bị Trương Mẫn từ bên trong xông ra tát vào mặt đến choáng váng lảo đảo lùi ra bên ngoài. Cô tiến tới tát thêm cái thứ hai khiến môi ả rướm máu, thân thể còn chưa ngã chạm đất đã bị Trương Mẫn thô bạo túm lấy tóc xốc lên, cánh tay dùng lực áp mặt cô ta lên tường, xem như giẻ lau mà chà sát trên bức tường lạnh.

"Nghe bảo Phẩm phu nhân chơi đùa với bảo bối nhà tôi rất vui. Trùng hợp thật tôi cũng rất thích chơi đùa, Phẩm phu nhân thấy có thích không?" Giọng Trương Mẫn lạnh lùng. Tay còn dùng lực nhấn mạnh đầu cô ả lên tường.

Phẩm phu nhân ra sức la hét hăm dọa: "Con khốn này, mày thả tao ra, mày biết cha tao là ai không hả? Mày chán sống à?"

"Ôi ôi, vậy phải về hỏi lại cha cô có biết cô gái đang đứng đó không?" Trương Mẫn túm tóc giật mạnh đầu cô ả hướng về phía Lục Lạc đang đứng cao ngạo ở gần cửa ra vào mà nhả ra từng chữ:

"Lục gia chủ, Lục Lạc."

Trương Mẫn vừa giới thiệu đến đâu thì xoay hướng đầu của ả theo hướng đó: "Còn có cả tôi luật sư vàng Trương Mẫn, hỏi cha cô xem có biết chúng tôi không?"

"Ai nha, sao lại quên người đàn ông này cơ chứ!" Trương Mẫn là bộ dạng đáng trách nói. Sau đó hướng đầu cô ta về phía Trình Dạ, nói nhỏ vài câu vào lỗ tai cô ta. Phẩm phu nhân nghe xong cả người xụi lơ không còn sức lực, tay chân mềm nhũn nếu không có Trương Mẫn đang giữ chặt cô ta thì ả có lẽ đã ngã bẹp xuống đất rồi. 

Cô ta sao lại chọc vào đám người này chứ. Chỉ cần một cái phất tay của bọn họ thì gia đình cô ta coi như bay theo gió.

Trương Mẫn hoàn toàn không có vẻ gì là thương hoa tiếc ngọc, quăng mạnh cô ta xuống đất, một chân đạp lên người cô ta lạnh giọng nói: "Liên Liên rẻ tiền thì Phẩm gia của cô chẳng đáng một xu."

Phẩm Phát nhìn vợ bị ức hiếp cũng chẳng có hành động gì, chỉ sợ hãi đến thất thần. Hắn cũng từng nghe Liên Liên kể qua về họ nhưng không ngờ lại gây sức ép như thế này. 

"Cái tên vô dụng kia anh còn không mau cứu vợ anh, anh để bọn họ ức hiếp tôi thế à? Đồ vô dụng." Phẩm phu nhân ra sức gào thét với Phẩm Phát.

Phẩm Phát đột nhiên cười lớn sau đó ánh mắt đầy tia máu tức giận gằn từng chữ: "Các cô khinh thường tôi, tất cả các người đều coi thường tôi. Các người đều là một lũ chết tiệt."

Lục Lạc nhếch môi nhàn nhạt nói: "Nói xem! Cậu có thứ gì để tôi khinh thường?"

Phẩm Phát đứng lên tay xoa xoa ngực nói: "Khinh thường tôi không có địa vị, không có tiền bằng các người. Người như các người sẽ để tôi vào trong mắt ư?"

Trương Mẫn cười khẩy: "Đúng là một kẻ khiến người khác coi thường!"

Thà anh ta không mở miệng Trương Mẫn cũng sẽ không có suy nghĩ này. Lời vừa nói ra đúng là khiến người khác chắc chắn rằng anh ta chính là kẻ vô dụng.

Đừng Sợ Hãy Để Anh Yêu EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ