Chương 5: Chỉ là chúng ta chưa nhìn thấy

29 4 0
                                    


Nhược Đình Giai cảm thấy hôm nay là một ngày vô cùng mệt mỏi. Hiện tại cô chỉ muốn leo lên giường mà ngủ một giấc, bỏ qua những thứ đã trải qua ngày hôm nay. Cô không muốn nhớ đến chúng nữa. Thứ không tốt đẹp, tốt nhất là nên vứt đi giữ lại chỉ làm bản thân không vui và dày vò bản thân.

3:00 AM

Cô cố giữ bộ dạng thường ngày, bình thản. Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì mà bước vào tiệm bánh của mình.

"Chị Đình Giai, chị về rồi!"

"Tiểu Giai có sao không?"

"Bạn Đình Giai là ai đánh cậu? Mình xử chúng nó."

Liễu Diệp xông đến ôm chầm lấy cô, miệng nói như muốn sắp khóc. Lục Lạc, Liên Liên và Trương Mẫn cũng rối rít chạy đến, kéo Liễu Diệp sang chỗ khác mà xoay người cô kiểm tra. Trong phút chốc nơi này ồn như cái chợ, đau cả đầu.

"Không có gì, mọi người đi ngủ đi." Cô cười cười nói.

Lục Lạc sờ sờ má cô mà tức giận nói: "Bạn Đình Giai, nói đi. Kẻ nào đánh cậu, bọn nó đánh cậu, mình chặt tay nó."

Liên Liên cầm hộp thuốc, thoa thoa trên mặt cô: "Đừng chặt tay, thiến xong rồi giết đi. Mẹ kiếp, bảo bối của ta ra nông nổi này."

Liễu Diệp như con chó nhỏ cứ rút trong lòng cô mà khóc thút thít: "Bọn độc ác. Sao chị lại để bị đánh thành đầu heo vậy chứ."

Đầu cô bây giờ cứ 'ong ong' chẳng quan tâm, cứ mặc kệ bọn họ phiền phức nhưng Nhược Đình Giai rất thích sự phiền phức từ bọn họ, cảm giác ấm áp như một gia đình vậy. Có người thoa thuốc, có người lo lắng, những thứ mà người trong gia đình cô không cảm nhận, cô lại cảm nhận được từ trên người họ.

Đây có thể là một trong những lý do con người luôn đối xử tốt với người ngoài hơn người trong nhà, có lẽ là vì họ cho ta những cảm giác mà ta muốn có mà người trong nhà không cho được.

Trương Mẫn chờ Liên Liên thoa thuốc cho cô xong thì đưa ly nước cho cô uống, có chút lạnh nhạt nói: "Các cậu nên xử lý hiện trường đi thay vì ngồi đây đòi xử lý mấy tên khác."

Lục Lạc nghe Trương Mẫn nói thì tiêu hóa một chút liền đứng lên đi ngoài: "Mình đi xử lý."

Nhược Đình Giai nhìn bọn họ cười cười, nói xong thì chạy lên phòng: "Hết việc rồi mình đi ngủ đây. Các cậu ngủ ngon."

Liên Liên nhìn cô đi khuất rồi vỗ trán, cảm thán với Trương Mẫn: "Sao mình lại quên mất nhỉ? Nhưng mà dù sao cũng phải trông chừng, cậu ấy chỉ là một đứa trẻ lớn xác."

Nhược Đình Giai cũng có khả năng tự vệ, cũng có máu điên trong người, nhìn bộ dạng của cô ấy có chút thảm nhưng người gây rối cho cô ấy chắc cũng thảm không kém. 

Trương Mẫn nhún vai: "Vậy các cậu trông chừng đi, mình còn phải làm việc khác."

Liên Liên dùng gối hung hăng đánh Trương Mẫn: "Cái đồ vô lương tâm này."

Trương Mẫn tránh né, giữ chặt hai tay Liên Liên, cả hai cùng ngã xuống sofa. Trương Mẫn nhìn Liên Liên đang trừng mắt với mình, khẽ nở nụ cười ma mị, mê hoặc chúng sinh. Giọng nói nhỏ nhẹ đầy dụ tình, khàn khàn. Kẻ trên trêu trọc người phía dưới: "Tô tiểu thư, tôi một lúc trông chừng hai bảo bối thì không được đâu. Tô bảo bối nhiệm vụ này giao cho cậu rồi."

Đừng Sợ Hãy Để Anh Yêu EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ