Chương 73: Ký ức

6 3 0
                                    

Buổi chiều hôm đó, Nhược Đình Giai nhận được tin Thuần Cách bị tai nạn giao thông trên đường đến bệnh viện đã không cầm cự được mà qua đời.

Nhược Đình Giai sau khi biết tin tâm trạng có chút trầm xuống. Thuần Cách mặc cô rất ghét cô ta, lúc nào cũng mong cô ta biến khỏi tầm mắt mình. Nhưng sao... Sao lúc cô nghe tin cô ta mất, trong lòng cũng không vui như bản thân đã tưởng.

Cô dựa cả người vào ghế. Đôi mắt mệt mỏi nhắm lại. Những lúc thế này cô thật sự rất cần Trình Dạ ở bên cạnh.

Trình Dạ em lại yếu đuối rồi! Anh đến bên em được không?

"Tiểu Cách, chờ mình với!"

Một giọng nói trẻ con non nớt vang lên. Cô bé tên Tiểu Cách bị réo gọi thì xoay đầu lại nhìn cô nhóc đang loay hoay di chuyển những chiếc xe khác ra nơi khác. Khuôn mặt Tiểu Cách nhăn nhó:

"Cậu chậm chạp quá. Cậu cứ đậu xe bừa một chỗ là được mà!"

"Không được, mình đậu xe bên cạnh Tiểu Cách!" Nhược Đình Giai vẫn kiên quyết nói.

"Mặc kệ cậu, mình đi trước đây!"

Nhìn thấy Thuần Cách bỏ đi tiểu Nhược Đình Giai cũng nhanh chóng lon ton chạy theo. Trước khi vào lớp Thuần Cách có nhỏ giọng nói vào tai cô gì đó rồi đi vào trong trước. Nhược Đình Giai đứng ở một góc chờ một lúc rồi mới bước vào.

Lúc còn học lớp 1 hoàn cảnh gia đình của Nhược Đình Giai cực kỳ khó khăn nên lúc đến trường cô luôn bị bạn bè cùng lứa cô lập. Không ai để ý hoặc chơi với cô, chỉ có Thuần Cách là bạn tốt để Thuần Cách không phải bị cô lập giống cô nên bọn họ dù nhà có gần nhau đến trường cũng phải giả vờ như không quen biết.

"Này!!Nhược Đình Giai!"

Cô đang đứng ở cầu thang thì có nhóm người đi đến bộ dạng rất hung hăng. Nhược Đình Giai chớp mắt ngây ngô:

"Có chuyện gì vậy?"

Thuần Cách đứng đầu nhóm đó: "Hôm nay cậu ra chỗ khác mà ngồi đi!"

"Tại sao? Chỗ ngồi đó là cô giáo sắp xếp cho mình ngồi. Đổi rồi thì mình biết ngồi ở đâu?" Nhược Đình Giai có phần nhường nhịn nói.

Đứa trẻ khác hung hăng nói: "Ngồi ở đâu thì là chuyện của cậu! Chổ đó cậu phải đổi cho A Ngân!"

Nhược Đình Giai nhất quyết không chịu cô chỉ im lặng không nói, ánh mắt chỉ nhìn chăm chăm Thuần Cách. Cô không muốn nhường, cô muốn ngồi cùng Thuần Cách, muốn làm bạn cùng bàn, là bạn tốt dù ở ngoài hay trên lớp học.

Nhưng mà đám trẻ đó hung hăng cả Thuần Cách còn hung hăng hơn cả bọn họ, Thuần Cách tiến về trước dồn ép cô. Vẻ mặt ai cũng dữ tợn, Nhược Đình Giai sợ hãi lùi về phía sau đến lúc tưởng đâu còn cách nửa bước chân nữa cô sẽ ngã xuống cầu thang, phản xạ tự nhiên muốn bảo vệ mình Nhược Đình Giai giơ đẩy nhẹ Thuần Cách về phía sau, còn mình thì theo đó bước vào trong mới thoát khỏi tai nạn.

Ngay lúc đó tiếng khóc của Thuần Cách vang lên thất thanh, chị họ của cô bé ở lớp ba cũng chạy sang. Lớn tiếng mắng chửi cô:

Đừng Sợ Hãy Để Anh Yêu EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ