Chương 201: Tạm Biệt

62 15 5
                                    

Không biết sau đó Diêm quân đã giải quyết chuyện giữa Tinh Tuyệt và Huyền Vũ thế nào, chỉ thấy hai người mặt mày ủ rũ cầm chổi cầm đồ hốt rác đi lao động công ích của Âm phủ một tháng. Đem ngóc ngách bụi bặm quét ra hết. Còn phải móc tiền túi ra sửa chữa những chỗ bị phá hư, số tiền cũng không nhỏ.

Huyền Vũ thì không vấn đề, có vấn đề là Tinh Tuyệt, bởi cô ta không có tiền. Sau cùng, cô ta kí giấy nợ mượn tiền Eiji.

Huyền Vũ khinh thường cười cô ta mấy tháng.

Những chuyện đó là sau này.

Hôm nay là tròn một tháng kể từ khi từ Diễm Vực trở về. Nam Hà cơ bản đã an toàn. Cũng may có " cỗ máy chiến tranh" Bạch Hằng vừa làm chỉ huy vừa đích thân ra trận.

Trừ những lần chạm mặt Thủy Tắc Thành thì có thể khẳng định một câu: Bạch Hằng vô địch.

Tầm nửa tháng trước, Linh Nhi, Bạch Thiếu Triết, Tước Ly, Triệu Dương đã gia nhập chiến trường. Tốc độ đánh chiếm cũng ngày một nhanh. Cho tới nay đã hoàn toàn đuổi hết quân địch xéo về Trung Hà. Mà Thủy Tắc Thành cũng mất một cánh tay, tạm thời không thể cất lên sóng gió gì, chỉ là vẫn không thể giết được.

Hôm nay, Nam Hà làm lễ truy điệu cho Giang Chấn nói riêng và những binh lính của Nam Hà nói chung.

Có người chết không thấy xác, có người bị quạ tha đi, cũng có người đắp mồ ngay chính nơi mình ngã xuống... Chiến tranh, vĩnh viễn là bất hạnh.

Giang Chấn một thân quân trang thẳng tắp nằm giữa quan tài băng, khuôn mặt vẫn là vẻ nghiêm túc tràn đầy chính khí, giống như một người đang ngủ say mà thôi.

Chỉ là giấc ngủ này, một giấc ngủ vĩnh hằng.

Tất cả mọi người mặc tây trang đen, trên đầu đeo băng trắng, cả Nam Hà cùng để tang ông ấy, để tang cho những người đã ngã xuống.

Từng gương mặt quen thuộc lần lượt đặt bông hoa cúc trắng ở trước quan tài, thắp một nén nhang trầm, kính cẩn tỏ lòng biết ơn vô hạn.

Ankh không đặt hoa cúc, mà đặt một bông mạn đà la, mạn đà la chạm quan tài thì biến mất.

-- Thiên đạo ân trạch. Kiếp sau phong chức Giám sát sứ Thiên An môn, lãnh công đức ngàn năm.

Đây là điều cuối cùng mà hắn có thể làm cho Giang Chấn. Kiếp này của ông đã kết thúc, linh hồn ông ấy đã chọn cách luân hồi nên Âm phủ không thể giữ lại, chỉ mong kiếp sau sẽ bù đắp lại cho ông.

Eiji cũng đặt một bông hoa cúc, lòng hắn không nặng như người khác, chỉ thấy hơi khó chịu.

Lần lượt người đến dưới quảng trường tay cầm hoa chờ tới lượt, tuy đông đúc nhưng không hỗn loạn.

Eiji gặp được Bạch Hằng sau bức rèm che, thấy y hung hăng quẹt nước mắt, quẹt tới mặt mũi đỏ bừng.

-- Muốn khóc thì cứ khóc, nhịn làm gì.

Bạch Hằng ngơ ngẩn sờ lên mặt, thấy nước mắt càng rơi càng nhiều, hắn cắn môi đem tất cả giấu ngược lại.

-- Không được, để tối về trùm chăn rồi khóc sau.

[ Đam Mỹ ] Âm Phủ Bảo Kê Ta ( Phần 2 )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ