Chương 204: Quan tài và tiểu nhị

60 15 8
                                    

Eiji thực sự nghi ngờ não mình đã bị nước lũ cuốn trôi. Không thể tin được là cả một ván cờ hắn không hiểu gì hết. Bản chất của cờ vây như tên gọi, chính là vây. Nhưng bàn cờ của Ankh và Lão Chân là kiểu... Làm gì kệ mày. Đến tận khi Ankh thắng, hắn cũng không hiểu vì sao thắng.

- Cục cưng à, ta không hiểu.

- Không hiểu chỗ nào?

Ankh hỏi.

- Chỗ nào cũng không hiểu.

Ankh thở dài cắn một miếng bánh đậu xanh vừa mua ven đường, ngón tay chỉ chỉ vào ngực Eiji.

-- Ngươi đó nha... Phải để ngươi khổ tu mấy vạn năm để ngươi thấu hồng trần.

Ăn hết miếng bánh đậu xanh, hắn tiếp:

-- Ngươi cũng biết Lão Chân đó là một người tu tiên đúng không? Hắn đang muốn " lấy kỳ chứng đạo" để Hoá Thần phi thăng. Ở Hỗn Độn thế giới, muốn Hoá Thần cần có công đức, còn ở đây cần phải " ngộ đạo". Hắn thua ta không phải trên phương diện đánh cờ, mà thua ở chỗ ta mang Đạo, còn hắn thì không.

Hắn sáng tạo Đại Đạo, thân mang 3000 Đại Đạo, tuy rằng khác thế giới nhưng bản chất giống nhau. Hắn và Lão Chân tranh tài, là tranh Đạo, không phải tranh cờ. Và kết quả thì không nói cũng biết.

Trên con đường tu luyện, cả hai người Eiji hay Ankh đều đi khác người thường. Không nói bản thân Ankh là Thần sáng thế, Eiji hoàn toàn là đi đường tắt. Không cần ngộ đạo, không cần công đức.

Chỉ cần Eiji không để ý là Ankh sẽ nhét vào miệng một đống đồ ăn vặt, lúc này cũng vậy.

- Từng ăn lung tung nữa, chúng ta đi ăn cơm.

- Không mà, không muốn ăn cơm.

- Sao không muốn ăn cơm?!

- Vừa nhạt vừa...

- Trộn mật ong vào.

Ankh: "..." Thôi ăn cơm trắng vậy, cơm trộn mật ăn với thịt kho tàu? Nghe thôi đã thấy dị.

Một đường vô sự.

Eiji nhận thấy rằng quán xá ở đây đều có những cái tên rất hay. Như quán cơm phía trước " Quảng Hàn Cung ". Nghe tên quán hơi áp lực, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà phải lên tới cung trăng, sợ hãi các kiểu...

- Cũng không biết có gặp Hằng Nga không ?!

Ankh không quản nhiều như vậy, thẳng đường bước vào.

- Có hay không thì vào xem thử là biết!

Xí, một tên gay như mi thì đòi gặp Hằng Nga làm cái gì? Có cứng nổi không?

Ankh chỉ nghĩ nhưng không nói, sợ tổn thương tâm hồn thủy tinh của Eiji.

Hai người vào quán ăn, lại chọn một góc vắng vẻ nhất cạnh cửa sổ mà ngồi. Lúc này có kha khá thực khách ghé ăn trưa, mùi thức ăn thơm nức mũi.

Tuy rằng hai người có thể không ăn, nhưng làm người ai lại muốn bỏ qua sự sung sướng này đâu. Dù ngươi bực bội hay uất ức, chỉ cần chọn một cái bánh ngọt nhâm nhi, thêm ly trà cam thảo, thế là bao nhiêu bực bội liền quăng ra sau ót.

[ Đam Mỹ ] Âm Phủ Bảo Kê Ta ( Phần 2 )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ