Khi hình ảnh từ Vãn Sinh thạch của Eiji biến mất thì Bạch Hằng cũng nối tiếp tiến lên. Có thứ gì đó thôi thúc hắn đừng chạm tay lên đấy, nhưng cuối cùng, máu tò mò vẫn đánh bay đi cảm giác.
Mặt đá Vãn Sinh lạnh như buổi đêm đông đầy tuyết. Hình ảnh hiu hắt và tiêu đìu đến não nề, truyền vào tim một cơn đau thắt ngực.
Bạch Hằng sờ sờ nơi trái tim đang nhảy lên thình thịch, muốn đưa tay xuyên qua lồng ngực để đè nó xuống. Rồi cố trấn an nó bằng những ngón tay bất lực.
Tuyết, chỉ có tuyết.
Một vùng tuyết trắng bạc đầu xa mãi tận cuối thiên nhai. Không ai cả...
Hắn đưa tay sờ mặt đá Vãn Sinh, cảm nhận cái lạnh truyền vào từ từng đầu ngón tay. Cái lạnh này hình như bắt nguồn từ chính bản thân hắn, rất quen thuộc. Cứ như là hắn đã bị hoà tan rồi đắm mình vào những bông hoa tuyết không ngừng rơi xuống.
Hoa rơi trên vai hắn.
Sâu thẳm văng vẳng tận đoạn cuối dòng thời gian, thanh âm vang vọng dội lên từ hẻm vực không ngừng dội thẳng vào đầu. Có tiếng ai đó đang gào thét.
" Đừng đi."
Đắm vào cơn mộng mị nửa mơ nửa thực, Bạch Hằng cố tìm cho mình một điểm tựa giữa sườn dốc cheo leo, nhưng dưới chân bỗng nhiên bước hụt vào khoảng không vô định.
Rồi nắng cũng lên.
Tuyết tan theo nắng.
Và hắn, cũng tan theo tuyết.
...
Trước khi "Bạch Hằng" biến mất đã nói một câu.
" Bạch đại ca ...đi nhé! "
Khoảnh khắc đó, trái tim ai nấy đều nhói lên một cái. Không... Là hoàn toàn ngưng đập. Tiếng hô hấp nặng nề lồng vào tai, ù lên bởi tiếng thở não nùng nơi viễn xứ.
Dòng chảy thời gian bị lực lượng vô tình trói buộc, để nó mãi mãi dừng tại thời điểm Bạch Hằng tan rã như bông tuyết dưới ánh rạng đông.
Nó tàn nhẫn khắc sâu hình ảnh đó tựa một lời tiên đoán cho số kiếp Bạch Hằng, để không ai có thể quên được.
Cũng lúc này, một đứa nhỏ tầm 5,6 tuổi bỗng đâu chạy ào ào tới. Nó vừa chỉ lên Vãn Sinh thạch vừa làm ra khuôn mặt sợ hãi.
-- A! Người chết. Người chết kìa.
-- Chết cái đầu mi, biến đi chỗ khác chơi.
--...
Đứa trẻ bất ngờ ngơ ngác rồi òa lên khóc, nằm giữa phố giãy đành đạch, hệt con cá bị đập lệch đầu.
Chủ mưu gây ra thì đang đứng khoanh tay từ trên nhìn xuống, hung ác trừng mắt, không mảy may chút nào rung động.
-- Nếu muốn chết thì cứ khóc đi.
Trái ngược với vẻ ngoài nam hờn nữ dỗi thì bên trong hắn thực sự là một con quỷ. Lớn lên ở Hades thì khát máu là bản chất, Đông Trần nói được nhất định làm được. Tam quan bể beng hay gì đó, Đông Trần không có học.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Đam Mỹ ] Âm Phủ Bảo Kê Ta ( Phần 2 )
Humor* Phần 1 của truyện đến chương 147 bị lỗi rồi nên không đăng tiếp được, nhưng nó còn ở trên wall ấy, bạn nào hứng thú có thể tìm để đọc thử. ~~~~~ Âm Phủ Bảo Kê Ta ( Phần 2 ) Văn án: Eiji đứng trước cổng học phủ, tóc nâu bị gió đêm thổi hơi rối. ...