Buổi đêm, khi chẳng còn ai giám sát, tôi mới có thời gian lục ba lô để kiểm tra những thứ còn lại bên trong. Chẳng có gì nhiều ngoài mấy món đồ bình thường như bút, vở, chìa khóa, bình nước, nước rửa tay khô,... Trong đống hổ lốn đó, thứ đặc biệt nhất chắc chắn là quyển sổ rách nát được bà lão kỳ lạ đưa cho. Nó có vẻ là đồ thủ công, với chất giấy thô ráp và đường gáy được khâu tỉ mỉ bằng những sợi chỉ đen nhánh.
Tôi lặng nhìn cuốn sổ một lúc khá lâu, đấu tranh giữa việc trốn tránh và đối diện với vấn đề. Việc tôi bị đưa đến đây chắc hẳn có liên quan đến bà lão và ba món đồ kỳ lạ này. Cuối cùng, tôi đành run run lật giở từng trang giấy hoen ố. Liếc mắt qua những dòng chữ viết tay đẹp như rồng bay phượng múa, bụng tôi vô thức đau quặn lên.
MỸ NHÂN DU KÝ
Nhật ký của mỹ nhân bốn ngàn năm có một, người thông minh nhất trái đất, chúa tể mưu mẹo, bà hoàng não to.
Ngày 02
Chiếc vòng chính là chìa khóa để đưa một người về bất kỳ thời gian, không gian nào, miễn là nơi đó phù hợp. Còn thế nào là "phù hợp" thì con quạ mổ đưa mình đến đây không nói rõ. Nghe bảo, tất cả "Người Bị Chọn" đều có sứ mệnh cần hoàn thành ở nơi xuyên không đến. Làm không xong thì sẽ mắc kẹt ở đây luôn.
Ngày 71
Uống loại thuốc màu xanh ngọc kia là có thể quay về hiện đại. Nhưng mà bạn ơi đời chẳng phải mơ! Uống xong rồi đau khủng khiếp ạ. Chẳng dừng lại ở đó, nó cũng chỉ giúp quay về hiện đại trong vòng 3h33' thôi. Vui đáo để!
Ngày 103
Để về được hiện đại, Người Bị Chọn cần hoàn thành sứ mệnh, đeo vòng tay và uống một viên thuốc.
Nhưng sứ mệnh là gì thì không ai nói. Khốn nạn!
Ngày 104
Nhất định không được phá hủy chiếc vòng khi tạm thời được quay về hiện đại.
Khi đọc xong, môi tôi vô thức cong lên thành một nụ cười chua chát. Tiếng thét đau khổ không thoát ra được mà nghẹn ứ lại nơi cuống họng. Người Bị Chọn ấy à? Sứ mệnh ấy à? Mẹ nhà nó!
Vậy là với tình hình hiện tại, tôi bắt buộc phải đi cùng thằng cha áo bạc để đòi lại lọ thuốc, bất chấp lời cảnh báo rõ ràng của Xuân Thủy. Hơn nữa, giờ tôi tứ cố vô thân, ngoài ăn vạ Thành ra thì làm gì còn lựa chọn nào khác? Dù sao cũng nhờ gã cố ý đánh động nên tôi mới giật mình, trượt tay rơi xuống gãy chân...
***
Nắng còn chưa lên đã có người gọi cửa phòng, kéo tôi khỏi giấc ngủ mê mệt. Ngay khi vừa tỉnh, tôi đã ý thức được tình hình sức khỏe của mình đang không hề ổn một chút nào. Bàn chân bị thương hiện tại phù nề khá to, cảm giác đau tức khiến tôi gần như không thể di chuyển. Tôi nhăn mày lại, cố gắng nắm bắt thông tin trong câu nói của cô gái mới đến:
- Hai khắc (1) nữa, công tử Thành sẽ khởi hành. Nếu chị muốn đi cùng thì nên sớm chuẩn bị ạ.
Có chết cũng phải theo!
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full, hài] Bên anh đến ngày thái bình thịnh thế
HumorBớ làng nước ơi, một đứa tiểu thư vô dụng như tôi bị đưa về thời chiến loạn thì làm sao mà sống nổi! Hả? Hả? Hả? À, thế mà tôi vẫn sống, chỉ là không được tốt lắm thôi... Liên tục chấn thương, liên tục trúng độc, liên tục "va phải" những nhân vật vừ...