Chương 67: Ai cản đường phải chết

96 28 5
                                    

Sáng sớm, khi những tia nắng hanh nhàn nhạt trải xuống nhân gian một lớp vàng mỏng ngọt ngào, sương giá đã tan, tôi mới chịu ra ngoài sân tập thể dục. Dưới bóng cây loang lổ nắng, tôi liên tục thay đổi giữa bài chạy gót chạm mông và chạy nâng cao đùi. Đến khi mồ hôi túa ra đã khiến mấy lọn tóc trên trán ướt đẫm, tôi mới tạm nghỉ ngơi. Đúng lúc đó, từ phía sau chợt vang lên một giọng nói không quen thuộc, nhưng cũng không hẳn là xa lạ:

- Nhìn em thấy vui ghê.

Tôi giật mình quay lại và trông thấy gương mặt có đôi chút hiếu kỳ của Xuân Thủy. Chắc hẳn cô gái chưa từng thấy ai rèn luyện thể chất giống cách tôi vừa làm. Tôi ho khan mấy tiếng, cố nở một nụ cười:

- Chị ạ.

Xuân Thủy không nói tiếp mà chỉ khẽ nâng một bên mép. Cô ngẩng cao đầu, chiếc cằm nhỏ xinh gần như chĩa thẳng về phía tôi, còn đôi mắt hạnh thì hơi cụp xuống để có thể nhìn vào mắt người đối diện.

Tôi cười gượng, hai bàn tay giấu sau lưng nắm chặt vào nhau. Sắc mặt Xuân Thủy thay đổi 180 độ chỉ sau vài giây. Giỏi thật! Sự chuyển biến đó khiến lòng tôi bất an khủng khiếp. Chắc đây gọi là "phòng nhất" đến tận nơi dằn mặt "phòng nhì", nhỉ?

Xuân Thủy cứ giữ nguyên vẻ khinh khi đó đến khoảng hơn nửa phút, cuối cùng, cô gái mới lên tiếng:

- Em có biết mình đang gây ra chuyện gì không?

Tôi cau mày nhìn lại, mím môi không lên tiếng. Chuyện gì là chuyện gì? Vặt hoa cướp chậu à? Là người có đạo đức, lý trí của tôi vẫn đang cố để không làm thế mà. Nói một cách công bằng thì thảo dân đã kịp làm gì táng tận lương tâm đâu!

Thấy tôi cau mày không nói, Xuân Thủy có vẻ mất kiên nhẫn. Cô lên tiếng với chất giọng hơi chói:

- Anh Thành là người lý trí. Nhưng vì em, anh ấy đang phân tâm. Chị biết bản tính em lương thiện, sẽ không chủ động gây ra chuyện gì. Thế nhưng con đường phải đi vốn đầy cạm bẫy, nếu không tập trung, ai biết được sẽ sụp hố lúc nào...

Nói một hồi, không câu nào nhắc đến chuyện "tình yêu tình báo" hết. Phân tích trên mặt chữ thì Xuân Thuỷ chỉ đang lo lắng vì Thành đã phân tâm khỏi mục tiêu, điều đó có thể khiến tất cả phải chết.

Tôi mím môi, lảng tránh ánh mắt sắc như dao cau của cô gái.

- Chị sẽ không để tâm huyết của cha nuôi phải đổ sông đổ bể đâu. Cho nên, em... - Cô gái ngừng một nhịp dài, hai bàn tay đặt trước bụng hơi siết lại.

Như một dạng "tâm linh tương thông" kỳ quặc, tôi hiểu Xuân Thủy muốn tôi biến mất. Mấy câu vừa rồi giống như một tối hậu thư vậy. Nhưng biến mất ư? Tôi không thể! Thế giới này rất khó sống, nếu không phải là trở về hiện đại, tôi sẽ không đi đâu hết!

- Em sẽ đi, nếu có thể, nhưng bây giờ thì chưa được. - Vừa nói, tôi vừa khẽ nghiêng người như một lời "tiễn khách" không lấy gì làm lịch sự.

Thấy thái độ đó, Xuân Thủy chẳng nói gì, gương mặt khả ái cũng chẳng để lộ ra chút cảm xúc nào. Cô gái nhìn tôi trong vài giây, cuối cùng nở một nụ cười khó hiểu rồi quay lưng thong thả bước đi.

[Full, hài] Bên anh đến ngày thái bình thịnh thếNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ