Chương 9: Quân doanh không có người nhàn rỗi

288 42 1
                                    

Trời còn chưa sáng Trường Hải đã gọi tôi dậy. Giọng anh vang đến mức khiến tai tôi ong ong mất một lúc lâu:

- Thanh dậy đi em! Ra ngoài luyện tập nâng cao sức khỏe. Ta thấy em yếu quá.

Và rồi gã thản nhiên dựng tôi dậy chỉ bằng một tay. Tôi dụi mắt, cố gắng kìm nén để không nhào sang cắn Trường Hải vài miếng. Khá lâu sau tôi mới "xích" được con chó trong mình lại và bình tĩnh đánh giá tình hình xung quanh. Một chiếc nạng tre đơn giản đã được đặt sẵn bên cạnh chõng từ lúc nào. Tôi tự biết thân biết phận mà vùng dậy ướm thử "giày mới". Quái lạ, vừa tay vừa chân phết!

Tôi chống nạng đi theo phía sau Trường Hải. Bên kia khung cửa, dưới những tia nắng ban mai mỏng manh, Ôn Nguyệt đang đứng rất nghiêm trang. Trên tay cô là cây cung dài tầm hơn một mét. Cánh cung uốn thành ba đoạn lượn sóng, với hai đầu cung cong về hướng bắn. Nếu không nhầm thì đây là loại cung cong, có kích thước nhỏ gọn hơn trường cung, nhưng khi chế tạo sẽ đòi hỏi nhiều công sức. Ôn Nguyệt hành lễ với Trường Hải rồi nói:

- Tướng quân cứ yên tâm.

Nói đoạn, Ôn Nguyệt nháy mắt với tôi rồi quay lưng, lững thững bước đi.

Giờ sao? Tôi phải đi theo cô ả mới hôm qua còn dọa giết tôi à? Khẽ nuốt khan một cái, tôi hướng ánh mắt cầu cứu về phía Trường Hải nhưng vô ích. Dường như không nhìn thấy cặp mắt rưng rưng của tôi, anh đẹp trai đã quay lưng lại và rời khỏi đó rất nhanh.

Trên bãi tập bắn chỉ có khoảng năm mươi người. Ở bên phải là dãy hình nhân được kết bằng rơm. Chúng liên tục chuyển động thông qua một hệ thống ròng rọc. Ở bên trái bãi tập treo đầy những tấm bia gỗ có đường kính chừng bốn mươi centimet với hồng tâm nhỏ như quả quất. Ôn Nguyệt chỉ vào một tấm bia rồi nói với tôi:

- Giờ Thanh tập bắn vào đây nhé. Hôm qua Thanh học búi tóc giỏi thật, tôi nghĩ Thanh có thể thực hành theo rất nhanh đấy!

Ôn Nguyệt dừng chân khi còn cách bia tập hai mét. Bàn tay rắn rỏi thoăn thoắt thực hiện các động tác một cách gãy gọn. Cô lấy một mũi tên ra khỏi ống, lắp lên cung và giữ cố định bằng ba đầu ngón tay. Một tay Ôn Nguyệt hướng thẳng về phía trước, tay kia kéo dây cung đến ngang vành tai. Chưa cần đến một giây, mũi tên đã được thả ra. Nó lao đi rất nhanh rồi cắm phập vào giữa hồng tâm. Ôn Nguyệt hất mái tóc dài đen nhánh, nở nụ cười rạng rỡ:

- Để tôi làm lại lần nữa nhé.

Nói rồi cô ấy lại lấy một mũi tên khác ra, lặp lại động tác. Lần này thời gian ngắm bắn còn ít hơn cả lần trước. Mũi tên lao vút về hướng chiếc bia, hất bay mũi tên cũ rồi cắm đúng vào vị trí giữa hồng tâm.

Ôn Nguyệt nhanh chóng kiếm cho tôi một chiếc ghế cao rồi đặt vào đúng vị trí mà cô ấy vừa đứng ngắm bắn. Nở nụ cười tươi tắn, Ôn Nguyệt đặt cung tên lên chiếc ghế đó và hạ cái bia tập cho thấp xuống. Chỉ tay ra hiệu cho tôi ngồi vào ghế, Ôn Nguyệt nhắc nhở:

- Thanh cứ từ từ, bình tĩnh tập nhé!

Tôi ngồi xuống, ngoan ngoãn cầm cung lên, lắp tên rồi gắng sức kéo. Từng thớ cơ, từng khớp xương trên đôi tay mảnh dẻ đều phải gồng lên, cố chống chịu lại sức căng. Dây cung cấn sâu vào làn da tay mỏng manh, mạnh đến mức làm tôi đau đớn. Tôi vẫn cắn răng cố dùng thêm lực. Khi bàn tay đã đến ngang vành tai, tôi ngắm vào hồng tâm theo bản năng rồi thả ra. Mũi tên lao vút đi rồi cắm phập vào thân cây, cách rìa tấm bia chừng hai centimet. Tôi giơ bàn tay xanh xao ra trước mắt, nhìn trân trân vào những đường hằn đỏ hồng trên ba đầu ngón tay.

[Full, hài] Bên anh đến ngày thái bình thịnh thếNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ