Nửa tháng nay, tôi cứ hay nghĩ về khoảng thời gian ở bên cạnh Thành. Chẳng hiểu vì sao trong lòng lại dấy lên cảm giác bất an khủng khiếp. Thành từng bị người ta truy đuổi sát nút. Tôi mà không có mặt vào lúc đó, chắc gã đã kịp đi đầu thai rồi.
Thành cầm lọ thuốc xuyên không của tôi. Gã mà chết thì thứ đó cũng thất lạc theo. Chỉ còn một viên thuốc trong tay, con đường về nhà của tôi sẽ càng gập ghềnh hơn. Dù sao thì việc "hoàn thành sứ mệnh" quả thực quá mơ hồ. Ai biết được "sứ mệnh" của tôi là gì chứ! Cách hợp lý nhất tôi nghĩ ra là thi thoảng lại kiểm tra bằng cách uống thuốc và đeo vòng, thử xem xuyên về hiện đại xong có bị dịch chuyển lại không. Biết đâu trong quá trình sống ở đây, tôi lại vô tình hoàn thành sứ mệnh của mình thì sao? Mẹ tôi đã từng nói rằng, "đôi khi sứ mệnh cuộc đời chẳng phải là đạt được điều gì đó vĩ đại, mà chỉ đơn giản là sống cuộc đời của con". Thế nên tôi mới trộm nghĩ rằng, có khi mình chỉ cần có mặt ở đây, vào thời điểm này, làm đúng điều con tim mách bảo là đã đủ để hoàn thành "sứ mệnh" rồi. Còn thế giới này sẽ tự vận hành theo cách nó cần phải vận hành.
Mười ngày trước, tôi đã phải cố thuyết phục Trường Hải để anh chịu hạ "chuẩn đầu ra". Bắn trúng hồng tâm từ khoảng cách 100m, với tỉ lệ 60% là một việc cần quá nhiều thời gian để đạt được. Kể cả nhiều binh sỹ của Trường Hải - với thời gian tập luyện lâu hơn tôi, thể chất tốt hơn tôi cũng chỉ mới đạt được tới tỉ lệ này. Đợi tôi cũng làm được như vậy thì chắc phải mất ít nhất nửa năm. Quá lâu! Lấy gì đảm bảo tới lúc đó Thành còn sống?
Thấy tôi trình bày hợp lý quá, Trường Hải cuối cùng cũng đã đồng ý cho tôi ra ngoài với ba điều kiện. Một là bắn ba mươi mũi tên từ khoảng cách 100m, tỷ lệ trúng hồng tâm trên 50%. Hai là chạy liên tục ba vòng quanh khu trung tâm đầm Minh Nguyệt trong vòng ít hơn nửa canh giờ. Đầm Minh Nguyệt hình tròn, đường kính khoảng một cây số, chu vi xấp xỉ 3,14 km. Chạy ba vòng là khoảng 9,4 km. 9,4 km/h không phải là một tốc độ chạy quá cao. Ba là tôi phải tự chèo thuyền ra khỏi đầm Minh Nguyệt.
Từ hôm qua, tức là ngày thứ 102 kể từ khi bắt đầu luyện tập, tôi đã may mắn hoàn thành cả ba yêu cầu trên. Nhiệm vụ thứ nhất, trong ba mươi mũi tên tôi bắn đi, có mười hai mũi trúng hồng tâm, bốn mũi trúng vào phần ranh giới giữa hồng tâm và rìa ngoài. Trường Hải miễn cưỡng cho tôi qua cửa. Nhiệm vụ thứ hai thì dễ hơn đôi chút. Tôi chạy xong ba vòng mới hết khoảng năm mươi, năm lăm phút thôi. Bài kiểm tra thứ ba có lẽ là dễ nhất. Trải qua mấy tháng phơi mặt trên đầm Minh Nguyệt, tôi đã nhớ đường cả rồi, lực tay cũng cải thiện nhiều nên không quá mệt khi chèo thuyền nữa.
Sáng nay, tôi tự tỉnh dậy từ rất sớm. Trời đã dần sang thu nên nắng nóng có đôi phần dịu lại. Mặt trời thậm chí còn chưa lên nên cảm giác càng dễ chịu hơn. Tôi vươn vai, hít đầy buồng phổi thứ không khí tinh sạch của buổi sớm mai.
Thực ra, tôi đang cố gắng làm mình bình tĩnh lại. Hôm nay tôi sẽ rời khỏi đây.
Suốt thời gian ở lại đầm Minh Nguyệt, mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, tôi đều qua chỗ mộ Trường Giang để thăm cậu ta. Bây giờ chuẩn bị đi, tôi phải tới nói lời tạm biệt chứ!
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full, hài] Bên anh đến ngày thái bình thịnh thế
HumorBớ làng nước ơi, một đứa tiểu thư vô dụng như tôi bị đưa về thời chiến loạn thì làm sao mà sống nổi! Hả? Hả? Hả? À, thế mà tôi vẫn sống, chỉ là không được tốt lắm thôi... Liên tục chấn thương, liên tục trúng độc, liên tục "va phải" những nhân vật vừ...