Tên áo đen hành động thật sự quá nhanh. Chỉ trong chớp mắt, gã đã áp sát xe ngựa, nhảy lên định chém về phía vai trái tôi. Đúng lúc đó, hắn đột ngột khựng lại, cây kiếm sắc lẻm tuột ra khỏi tay và rơi xuống sàn xe, còn thân hình to lớn thì hơi chao đảo. Chẳng cần suy nghĩ nhiều, tôi liền giơ chiếc chân còn lành lặn đạp mạnh vào ống đồng tên thích khách, khiến gã ngã chúi ra trước. Mũi tên trong tay tôi ngay lập tức cắm phập vào lồng ngực cường tráng vừa đổ xuống.
Máu phun ra dính cả lên người tôi, không quá nhiều nhưng nóng bỏng. Hình như mũi tên có tẩm độc, vì máu vốn đỏ tươi dần chuyển sang màu đen thẫm, bốc mùi như xác thối, miệng vết thương còn sùi ra cả bọt trắng. Tôi vội vàng buông tay, chùi máu và bọt vào rèm cửa rồi nép vào thành xe, cố gắng ngăn cơn buồn nôn đang ập tới.
Ở bên ngoài, bốn thanh niên đi theo hộ tống Thành đã nằm la liệt trên đất. Cẩn Ngôn hình như bị thương nặng, con bé di chuyển chậm chạp và nét mặt hiện rõ vẻ đau đớn. Thành bị thương ở lưng - một vết chém kéo dài từ đầu vai trái đến cột sống, máu đang chảy ra ướt đầm vạt áo bạc. Trong khi đó, phe áo đen vẫn còn trên dưới mười tên.
Có lẽ tự biết không thể địch lại đám người trong tình thế hiện tại, Thành bất ngờ kéo tay Cẩn Ngôn rồi nhảy phốc lên vị trí lái, thúc ngựa quay đầu, điều khiển chiếc xe rách nát chạy xiêu vẹo trên con đường núi chênh vênh.
Đám người áo đen vẫn chẳng chịu buông tha. Chúng đuổi theo sát nút, một số khác thi nhau bắn tên về phía xe ngựa. Loạn tiễn khiến con ngựa hoảng sợ, chỉ trong vài giây ngắn ngủi nó đã lồng lên rồi kéo tất cả lao thẳng xuống vách núi dựng đứng.
Dòng nước đục ngầu nhấn chìm cỗ xe. Tôi cố gắng tìm cách nổi trên mặt nước nhưng dòng chảy quá xiết, thân hình mảnh dẻ gần như bất lực và bị cuốn phăng đi rất nhanh. Trong nỗ lực cuối cùng để bắt lấy sự sống, tôi gắng sức bơi về phía mảng màu xanh gần nhất mà mắt trông thấy được. Chật vật một hồi lâu, với bảy phần là nhờ may mắn, tôi bám được vào bờ để bò lên, rồi nằm nghiêng trên nền cát, thở dốc. Chừng hai phút sau, Thành cũng được dòng nước cuốn tới đây. Hóa ra, nơi này chẳng phải đất liền mà là một cồn nhỏ giữa sông có cây cối mọc um tùm.
Tôi phóng mắt ra khắp mặt sông đục ngầu, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Cẩn Ngôn nhưng vô ích. Vài phút trôi qua, tôi đành chấp nhận sự thực là dù con bé có hiện ra, tôi cũng hoàn toàn không đủ sức để bơi đến cứu. Đành trông chờ vào may mắn vậy!
Tôi không bị thương thêm ở đâu sau cú rơi kia, dù vậy, chiếc chân đau vẫn làm tôi gặp rất nhiều khó khăn khi di chuyển. Tôi đành bò đến gần Thành, đưa tay lên mũi anh ta kiểm tra thử. Hơi ấm phả vào tay tôi rất nhẹ, giống như có thể tắt phụt bất cứ lúc nào. Tôi vội vạch tấm áo bạc ra để tìm kiếm vết thương, bởi nếu mũi tên bị tẩm độc thì khả năng rất cao là lưỡi kiếm cũng thế!
Tôi đã đúng! Trên tấm lưng rám nắng có một vết thương mảnh dài đang rỉ ra máu đen. Tôi kề mũi vào ngửi thử. Không có mùi thối rữa, nhưng cũng chẳng có bất kỳ mùi gì, kể cả mùi máu. Điều này chắc chắn không bình thường.
Nhờ những cuộc trao đổi ngắn từ qua đến nay, có thể dễ dàng biết được Thành rất hiểu biết về y thuật và các vị dược liệu. Lại còn "cuồng" thuốc đến mức trấn lột đồ của tôi cơ mà! Vậy nên trên người gã chắc phải có gì đó để giải độc. Tôi bắt đầu lục tìm khắp người Thành, lấy ra hàng đống chai lọ đủ kiểu dáng và màu sắc. Đáng buồn, chúng đều không có nhãn, mà kể cả có nhãn thì chưa chắc tôi đã đọc được...
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full, hài] Bên anh đến ngày thái bình thịnh thế
HumorBớ làng nước ơi, một đứa tiểu thư vô dụng như tôi bị đưa về thời chiến loạn thì làm sao mà sống nổi! Hả? Hả? Hả? À, thế mà tôi vẫn sống, chỉ là không được tốt lắm thôi... Liên tục chấn thương, liên tục trúng độc, liên tục "va phải" những nhân vật vừ...