Cảnh đã nói gì đó, nhưng chẳng có âm thanh nào lọt được vào tai tôi vì đúng lúc ấy, dưới mũi tôi bắt đầu ộc ra máu tươi. Cơn hoa mắt ập đến khiến tôi chẳng tài nào đứng vững được nữa. Trong lúc gấp gáp, tôi đành nhào vào người Cảnh để giữ thăng bằng, tránh bị ngã đau.
Chàng trai trẻ có vẻ không muốn tiếp xúc với người khác lắm khi nhanh chóng nghiêng người tránh đi. Bàn tay vồ hụt vào không khí khiến tôi mất đà và chúi đầu ra trước. Đúng lúc tôi gần như đã ngã, Cảnh dường như chợt thức tỉnh "lương tâm" và nhanh chóng đưa một bàn tay ra giữ tôi lại. Bằng một cách nào nào đó, tôi biết anh ta chẳng cần gắng sức chút nào khi giữ cơ thể nặng gần năm chục cân của tôi lại. Đến bây giờ, tôi có thể khẳng định rằng Cảnh biết võ công.
Cơn hoa mắt không hề thuyên giảm nên phải một lúc lâu sau đó, tôi mới định thần lại được và đứng thẳng người lên. Tôi cố cầm máu bằng cách bóp chặt lỗ mũi bằng hai ngón tay xanh xao. Và rồi chỉ trong vài giây cuối cùng trước khi thật sự ngất đi, tôi vô tình lướt qua gương mặt Cảnh - một gương mặt đẹp và vô cùng bình thản, không hề có dù chỉ là một chút bất ngờ.
Anh ta đã lường trước được chuyện này ư? Vì sao thế?
***
Lúc tôi tỉnh dậy thì đã là tối ngày hôm đó. Trời đang mưa rất to, sấm chớp đùng đùng, nước dột tứ phía. Người đang ngồi ngay cạnh chăm sóc tôi thế mà lại là Lĩnh. Vừa thấy tôi mở mắt, gương mặt rám nắng ấy dường như đã bừng sáng lên, giọng anh ta rất gấp gáp:
- Em thấy sao rồi? Còn mệt không?
Tôi nghệt mặt ra nhìn Lĩnh. Thái độ này là gì? Vì sao anh ta lại ở đây? Nơi này có vẻ là phòng của Cảnh. Vậy anh ta đâu rồi?
- Em chắc chắn là em gái anh! - Lĩnh tiếp lời, giọng nói không hề che giấu niềm vui sướng.
Tôi hắng giọng, cố gắng nở một nụ cười dù là gượng gạo. Ngủ một giấc tỉnh dậy, tôi đã trở thành em gái người ta từ lúc nào?
- Anh nhầm người rồi...
- Không! Thư! Em vẫn chưa khỏi bệnh đây này. Nghỉ ngơi đi, hỏi ít thôi. - Vừa nói, Lĩnh vừa chỉ vào chậu máu loãng đặt bên cạnh chõng, trong đó thả vài chiếc khăn tay trắng loang lổ máu.
Đến tận lúc này, tôi mới để ý rằng một bên mũi mình bị nhét một cục vải mềm, sờ vào thấy ươn ướt, lỗ mũi còn lại đang rỉ ra chút máu tươi. Chốc chốc, Lĩnh lại lấy khăn vải lau chùi giúp tôi.
Ôi vãi! Gì thế này? Máu trắng à? Tôi có phải nữ chính phim "Hàn Quắc" đâu!
- Em bị gì vậy?
Lĩnh lặng nhìn tôi, ánh mắt đau đáu và có gì đó gần như là xót xa. Hồi lâu, anh mới chậm rãi kể. Tôi phải cố gắng lắm mới nắm bắt được đủ thông tin trong giọng nói nghèn nghẹn đó.
Hóa ra, em gái Lĩnh hay bị chảy máu mũi vô cớ từ hồi năm, sáu tuổi gì đó. Bệnh thường phát ra hai lần một tháng. Mỗi lần như vậy, cô ấy sẽ hôn mê ít nhất ba ngày. Thời bấy giờ, có một vị thần y nổi danh thiên hạ đã "phán" rằng Thư không thể sống quá mười lăm tuổi nếu không được ông ta chữa cho. Sau này, em gái Lĩnh phải đi theo người ấy để trị bệnh thật. Từ đó gia đình ly tán, anh em lạc nhau.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full, hài] Bên anh đến ngày thái bình thịnh thế
HumorBớ làng nước ơi, một đứa tiểu thư vô dụng như tôi bị đưa về thời chiến loạn thì làm sao mà sống nổi! Hả? Hả? Hả? À, thế mà tôi vẫn sống, chỉ là không được tốt lắm thôi... Liên tục chấn thương, liên tục trúng độc, liên tục "va phải" những nhân vật vừ...