Chàng trai trẻ cất tiếng, phá tan bầu không khí trầm và lạnh:
- Anh là Trường Giang đúng không?
Giọng người đó khá khàn, thô ráp như tiếng ngòi bút mực di chuyển trên giấy nhám. Có lẽ anh ta là người ít khi mở miệng nói chuyện. Chắc cũng cảm nhận được sự nguy hiểm tỏa ra từ kẻ mới đến, Trường Giang liền nhẹ nhàng tiến về phía trước, đẩy tôi ra sau lưng và lên tiếng:
- Là tôi.
Không khí càng ngày càng trầm hơn. Khi đó, Ôn Nguyệt bất ngờ xuất hiện, đập tan sự khó xử của tôi. Xin nhấn mạnh, ở đây chỉ có tôi cảm thấy "khó xử" thôi, vì hai thằng đàn ông kia không hề "khó xử" mà chuẩn bị nhảy vào "bụp" nhau đến nơi rồi. Cô nàng cất tiếng:
- Ai thế Trường Giang?
- Tôi tên Thanh... Ngọc.
Tôi cố ý kéo dài chữ "Thanh" một chút, với hy vọng rằng cô nàng sẽ hiểu ra ẩn ý trong đó. Biểu cảm gương mặt Ôn Nguyệt dường như đông cứng lại trong vài giây. Rồi như thể đã thông suốt, cô nàng "à" lên một tiếng và cười khả ố:
- Hóa ra mỹ nhân khuynh thành, yêu nữ hại nước hại dân mà quân lính đang đồn đại chính là Ngọc đấy à?
Vậy là Ôn Nguyệt đã hiểu. Tôi nhếch môi buông một câu nhạt nhẽo:
- Là chuyện bất đắc dĩ thôi.
- À! Đây là Cảnh, đệ tử của Thịnh Ly. - Nguyệt giới thiệu.
Tìm được người quan trọng rồi, đáng nhẽ tôi phải vui chứ? Thế nhưng nghĩ đến việc Khải là kẻ phản bội, tôi chẳng thể nào cười được nữa. Nếu biết sự thật, liệu Ôn Nguyệt sẽ suy sụp đến mức nào đây?
Suy nghĩ một hồi, tôi liền rướn người, ghé vào tai Trường Giang dặn dò rồi kéo Ôn Nguyệt đi. Điểm đến là góc khuất phía sau gốc cây mà hôm trước tôi vừa trốn. Mất tận nắm phút để tìm cách bắt đầu, cuối cùng, tôi rào trước:
- Giờ Nguyệt phải bình tĩnh nhé...
Mắt cô nàng mở to ra đôi chút, bàn tay vốn nắm hờ siết chặt lại. Tiếng nói cất lên khàn khàn và yếu ớt:
- Là Khải đúng không?
Ôn Nguyệt là kẻ thông minh. Trong những lá thư được gửi đi, tôi có nhắc Trường Giang hãy khéo léo đưa ra chút ít thông tin về người đứng sau chuyện này. Có lẽ cô ấy đã tự đoán ra từ lâu, nhưng khi được tôi xác nhận thì lại là chuyện khác. Ôn Nguyệt gục đầu lên lòng bàn tay, hai chân khụy xuống, thân thể rắn rỏi liêu xiêu như muốn ngã. Không có âm thanh nức nở nào phát ra, chỉ có những giọt nước mắt âm thầm tuôn chảy, thấm vào nền đất vốn đã ẩm ướt.
Tôi dang đôi tay ôm cô gái vào lòng, khẽ vỗ vỗ lên tấm lưng xương xương đang run rẩy. Chẳng biết hành động này có ý nghĩa gì không, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng mọi lời nói vào lúc này đều là thừa thãi.
Chết trẻ vì ung thư. Bị đưa đến thế giới xa lạ. Khó khăn lắm mới cảm mến một gã đàn ông, vậy mà người đó lại phản bội lý tưởng ban đầu của cả hai. Không đau lòng mới là lạ.
Trời chiều lại đổ cơn mưa, khi đó, Ôn Nguyệt cũng đã tạm ổn định được cảm xúc nên chúng tôi kéo vào phòng. Ở bên trong, Trường Giang và Cảnh đang ngồi đối diện nhau. Trường Giang vốn là người lạnh lùng, ít nói, cảm xúc hiếm khi lộ ra mặt. Cảnh cũng là kẻ cực kỳ khó nắm bắt. Hai thằng đàn ông tuy ngồi khá gần nhau nhưng lại chẳng có mối liên kết nào. Khi thấy cảnh đó, tôi bèn tiến đến, cố tỏ ra thân thiện:
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full, hài] Bên anh đến ngày thái bình thịnh thế
HumorBớ làng nước ơi, một đứa tiểu thư vô dụng như tôi bị đưa về thời chiến loạn thì làm sao mà sống nổi! Hả? Hả? Hả? À, thế mà tôi vẫn sống, chỉ là không được tốt lắm thôi... Liên tục chấn thương, liên tục trúng độc, liên tục "va phải" những nhân vật vừ...