Tôi quay đầu lại nhìn người vừa lên tiếng. Gò má Ôn Nguyệt đang ửng hồng lên, đôi môi mềm ướt át và hơi sưng, còn nụ cười trên môi cô dường như chẳng thể nào dập tắt được. Ôi! Đúng là tuổi trẻ! Yêu đương vào là phơi phới hẳn. Tôi cười nhạt, chất vấn:
- Cô làm thế không sợ Khải xiên tôi à? Tôi mà chết, tôi sẽ ám cô đến kiếp sau!
- Ấy chết, sao chưa gì đã thề nguyền kiếp sau vậy? Biến thái thích stalk gái nhà lành đấy à?
Nói đoạn, Ôn Nguyệt trợn tròn mắt, tay vô thức đưa lên bụm miệng như thể bản thân vừa nói ra điều gì kinh thiên động địa lắm. Rồi cô nàng rối rít xua tay, nói lảm nhảm để làm tôi phân tâm:
- Thanh tập đến đâu rồi? Bách phát bách trúng chưa?
Nhưng mấy câu tung hỏa mù ấy làm sao khiến tôi bỏ qua điểm bất thường được? Chắc chắn là Ôn Nguyệt đang "phê" sau khi hôn crush nên không lựa lời khi nói! Tôi bèn chơi bài ngửa luôn:
- Nguyệt có biết Việt Nam không?
Ngay lập tức, Ôn Nguyệt lao đến bịt chặt miệng tôi. Mắt cô nàng không ngừng đảo quanh như sợ có kẻ chuẩn bị nhảy ra từ bụi cây, hô lên "lộ rồi nhé". Bằng giọng nói run run, Ôn Nguyệt thì thầm vào tai tôi:
- Đừng nói to thế! Ở đây tai vách mạch rừng.
Thế rồi chỉ trong chớp mắt, ôn Nguyệt lại "biến hình" thành cô gái trưởng thành, trầm ổn ban đầu. Cô lớn tiếng chê bai tôi:
- Thể chất quá yếu. Lúc chân khỏi, Thanh phải tập võ mới được!
Sau đó, Ôn Nguyệt vứt tôi lại cho Trường Giang rồi chạy mất dạng. Trước khi đi còn nháy mắt, lên lịch "hẹn hò" với tôi lúc nửa đêm nữa chứ! Suốt buổi tập, tôi đã lân la làm quen với Trường Giang trên dưới ba lần mà chẳng nhận được thái độ mong muốn. Anh với chả em, một người như ánh dương, một người lạnh như băng vậy.
Bù lại, Trường Giang là thầy giáo có chuyên môn rất cao. Nhờ cậu ta chỉ dạy và động viên, tôi đã có thể bắn tên trúng vào bia, dù rằng còn cách xa tâm tận một đốt ngón tay. Cuối ngày, tôi lết thân thể rã rời về phòng rồi nằm vật ra. Nể tình tôi què chân, vẫn có người mang thức ăn đến tận nơi. Món ăn vẫn nghèo nàn như hôm qua. Chỉ là chút cháo nấu cùng rau dại. Cứ ăn uống kiểu này thì làm sao đủ sức đánh nhau đây?
Đến tận tối mà Trường Hải vẫn không về. Tôi mang cái đầu đầy dấu hỏi lên chõng nằm. Chả lẽ đây là lý do mà Ôn Nguyệt "hẹn hò" với tôi vào tối nay à? Vừa nghĩ đến thì người cũng tới. Ôn Nguyệt đột ngột xuất hiện trong phòng bằng cách chui qua cửa sổ. Cô nàng thản nhiên ngồi trên chiếc ghế nhỏ đặt giữa phòng, cất tiếng:
- Tướng quân dẫn quân đi cướp lương thực rồi. Chắc hơn một canh giờ nữa mới về.
Tôi nhìn cô nàng chăm chú, trong đầu xoay chuyển bao nhiêu câu hỏi mà chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, Ôn Nguyệt lại lên tiếng:
- Ngày xưa tôi bị ung thư vú, chết lúc 22 tuổi. Tôi đến đây khi thân thể này 18 tuổi. Người khác mà biết tôi nhập xác sống tiếp, chắc sẽ coi tôi là yêu ma quỷ quái mất. Cô cũng thế, đừng để lộ ra không là chết đấy!
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full, hài] Bên anh đến ngày thái bình thịnh thế
HumorBớ làng nước ơi, một đứa tiểu thư vô dụng như tôi bị đưa về thời chiến loạn thì làm sao mà sống nổi! Hả? Hả? Hả? À, thế mà tôi vẫn sống, chỉ là không được tốt lắm thôi... Liên tục chấn thương, liên tục trúng độc, liên tục "va phải" những nhân vật vừ...