Chương 38: Sự dẫn dắt của mẹ

45 0 0
                                    

Uncle bề bộn nhiều việc nên chỉ nghỉ ngơi một ngày liền mau chóng trở về California tiếp tục công việc, trong nhà cũng chỉ có mẹ ở với tôi. Tôi rất muốn chạy ra ngoài dạo một vòng, mẹ không yên tâm, nói là Mỹ không giống với Trung Quốc, để tôi ra ngoài một mình không an toàn.

Tôi nghĩ một chút thấy cũng đúng, dăm ba câu tôi nói cũng không nên hồn, tốt nhất là kéo mẹ theo cho chắc ăn.

Bị mẹ lôi kéo đi dạo phố, mua một đống quần áo cho tôi, may mà mẹ không như mấy bà cô thích mua áo váy hoa hòe, cũng còn tương đối phù hợp với phong cách của tôi, mẹ nói, lên đại học không thể giống cấp ba cả ngày một bộ đồ thể thao, một bộ đồng phục học sinh liền OK, luôn phải thay đổi, đổi thử những phong cách khác một chút.

Đi dạo mệt, cùng mẹ ghé vào quán cà phê.

Đây là một quán cà phê nhỏ, người không nhiều lắm, đại đa số đều ngồi xem tạp chí hoặc làm việc với laptop, bình tĩnh mà yên bình. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, sẽ khiến người ta cảm thấy biếng nhác.

Hương hạt dẻ hòa quyện với vị cà phê, khi nếm vào quả nhiên có hương vị khác.

"Minh!" Mẹ vừa khuấy ly cà phê trong tay vừa gọi tôi.

"Dạ?" Tôi nhìn đống chiến lợi phẩm mà mẹ cuồng mua lúc nãy, nghĩ đến việc làm sao khiêng hết đống lớn này về.

"Tới đây cũng vài ngày rồi, con cảm thấy thế nào?" Mẹ nhấp một hớp cà phê trong tay, hỏi tôi.

"Không có trà ngon uống, con thích uống trà!" Tôi cũng học dáng vẻ của mẹ uống một hớp cà phê, "Lam Sơn à? Hơi bị chua..."

Cảm giác dường như mình vẫn chưa trả lời câu hỏi của mẹ.

Mẹ cũng không để ý tới việc tôi né tránh, không tiếp tục vấn đề này, đổi sang chủ đề khác.

"Vụ thi đại học ổn hết không?"

Tôi cười, "Mẹ, đây đều là chuyện ván đã đóng thuyền!"

"Không cảm thấy tiếc nuối sao?"

"Tiếc nuối?" Tôi khó hiểu nhìn mẹ, mẹ đang đề cập tới phương diện nào.

"Có lẽ tương lai con sẽ hối hận lựa chọn của mình nói không chừng, Trung Quốc còn rất để ý tới bằng cấp của trường mà con tốt nghiệp, tương lai xin việc có thể con sẽ hối hận với lựa chọn bây giờ của mình!"

Mẹ chậm rãi nói, tôi vừa uống cà phê vừa ra vẻ hời hợt, thật ra thì tôi vẫn đang rất nghiêm túc nghe mẹ nói.

"Có điều...." Mẹ chuyển sang chuyện khác: "Con không phải là một đứa nhỏ dễ hối hận, tính tình cố chấp, nhưng điều mẹ lo lắng là, có thể sẽ có người thay con hối hận!"

"Thay con hối hận?" Tôi lặp lại lời mẹ, khóe miệng dính bọt cà phê, mẹ giúp tôi lau đi.

"Con nghĩ rằng không có? Có thể là người nào đó sẽ hy vọng con thi vào một trường tốt hơn, có một tương lai tốt hơn, mà không phải hành động theo tình cảm vì họ, con chọn như vậy, đã hỏi qua cảm thụ của người ta sao?"

Tôi đương nhiên biết mẹ nói người ta là chỉ người nào.

"Mẹ, con muốn tới nơi người ta đã từng..." Lời của tôi vẫn chưa nói hết, liền bị mẹ cắt đứt.

[BHTT - Edit] Ái thượng nữ lão sư - Lăng DuệNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ