113. CÃI NHAU

763 63 17
                                    


Lục Trạm tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường, lại phát hiện thê tử lẽ ra đã ngủ say đang nhìn chằm chằm mình, không khỏi sởn cả gai ốc: "Tại sao nhìn ta như vậy?"

"Em vừa phát hiện," Minh Cẩm không trả lời thẳng câu hỏi, "Diệp Tử và Tiểu Nguyên đều sợ Tiểu Văn."

Lục Trạm sững người trong giây lát, cười khổ: "Nàng thật sự tinh ý."

"Lòng em còn nhỏ như ruột gà nữa đấy," Minh Cẩm đứng lên, "Rốt cuộc Tiểu Văn làm chuyện 'Thiên nộ nhân oán' gì mà khiến hai đứa nhỏ bị dọa đến như vậy?"

"Thật ra cũng có chuyện." Lục Trạm bất đắc dĩ đáp, "Lúc trước Tiểu Văn luôn tới nhà tìm ta, vì muốn thân cận với ta nên tính kế hai đứa nó rất nhiều lần. Có một lần vì muốn ở lại trong nhà nên lén lấy độc dược của Sở Hoài Uyên chuốc cho Diệp Tử, hại Diệp Tử bệnh vài ngày."

Minh Cẩm hết ý kiến, hồi lâu mới thắc mắc: "Vậy mà lúc trước mẹ chàng còn thích nó?" Phẩm vị Lục lão nương không khỏi quá mức kỳ quái.

"Những vụ này đương nhiên không thể để mẹ biết," Lục Trạm nhịn không được mỉm cười, "Mẹ luôn cảm thấy Tiểu Văn là đứa con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện và siêng năng làm việc nhà, không hề biết thật ra những việc đó đều do khuê nữ và tôn nhi làm hết."

"Sao chàng không nói sớm cho bà mẫu biết?" Minh Cẩm trợn mắt lườm Lục Trạm một cái.

Nếu lúc trước chàng ta nói ra thì ước chừng Lục lão nương có thể nhìn người con dâu nàng đây thuận mắt hơn nhiều.

"Hai đứa nhỏ cũng không hé răng," Lục Trạm vẻ mặt vô tội, "Ta xen miệng vô làm chi? Hơn nữa Tiểu Văn cũng không dám hại hai đứa nó, hiện tại ta đã cưới vợ, nói cho mẹ biết đâu có ích gì?"

Trong suy nghĩ của Lục Trạm, cưới nàng dâu về rồi thì không cần đề cập đến cô nương khác trong nhà, đây là một chuyện hết sức hiển nhiên.

"Hai đứa nhóc hiền lành đến thế?" Minh Cẩm hơi khó tin, "Em thấy tụi nó đâu phải kiểu bị tính kế cũng không hé răng."

Đừng nói Diệp Tử, ngay cả thằng nhóc Tiểu Nguyên kia thật gian xảo thí mồ, có thể để mặc người ta bắt nạt mà không phản ứng chút nào hay sao?

"Ai biểu bọn nó ngốc, không những bị tính kế lại còn bị uy hiếp phải thề độc không cho nói ra, uất ức như gì mà không dám hé miệng. Nhờ có một lần vừa lúc bị ta phát hiện, từ đó mới chấm dứt." Lục Trạm bĩu môi.

"Chàng để mặc kệ Tiểu Văn làm bậy như vậy à?" Minh Cẩm giơ tay nhẹ nhàng đập lên ngực Lục Trạm, nghĩ đến đám người Sở Hoài Uyên rất dung túng Tiểu Văn, trong lòng thật sự khó chịu.

"Chuyện giữa tụi con nít chơi đùa nhau, ta là người lớn chẳng lẽ muốn xen vào?" Lục Trạm cười một cách bất đắc dĩ, "Huống chi, sau này hai đứa nó liên thủ cũng chơi lại Tiểu Văn vài lần, Hoài Uyên cũng đâu tới tìm ta!"

"Về sau nếu nó lôi con của em ra chơi đùa kiểu đó thì sao?" Minh Cẩm thực sự bắt đầu bực bội, "Nếu nó lỡ tay đùa bé con đến chết thì thế nào?"

"Đừng nói bậy." Lục Trạm nghe nàng nói đến chết suýt nữa phát run, lập tức nghiêm mặt bảo đảm, "Ta đương nhiên có chừng mực."

[Hoàn] MUÔN HOA TRÊN GẤMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ