CHƯƠNG 82

27 1 0
                                    

          Buổi tối, Đường Nghiên nằm nghiêng trên giường suy nghĩ kỹ những lời cô Kỷ nói với mình, chuyện này nguyên nhân cũng là do nàng, nàng không nên nói những lời như vậy, ai cũng đều có long tự trọng, mẹ nàng trừ việc sinh nàng ra không quan tâm nàng ra thì bao nhiêu năm nay tiền học phí cùng sinh hoạt phí đều gửi đều. Nhìn lại thì bà cũng không làm gì sai trái cả, nếu có sai thì đó là sinh nàng ra vội vàng biến nàng thành đứa trẻ không cha, hiện tại nhìn lại, Đường Nghiên cũng thấy được an ủi khi nàng có thể gặp được người dịu dàng như cô Kỷ, hơn mười năm cực khổ trước đây coi như đã được an ủi.

  Cô ấy là người chữa lành vết thương cho nàng, là người giúp nàng tìm thấy chính mình, làm cho nàng thấy rõ nàng là người như thế nào và cũng thích người như thế nào.

  Đó chỉ là một cái tát vào mặt thôi, không có gì to tát, ngủ một giấc tỉnh dậy trời sẽ trong xanh trở lại.

  Đường Nghiên nghĩ nghĩ rồi nhắm mắt lại, điều nàng đang nghĩ tới chính là nụ cười lúm đồng tiền xinh đẹp của cô Kỷ.

  Kỷ Du Thanh vừa mới tắm xong, lau tóc ướt, từ phòng tắm trở về phòng ngủ, trong phòng sưởi ấm đầy đủ, cho dù chỉ quấn một chiếc khăn tắm cũng không cảm thấy quá lạnh. Lau tóc một lúc, cô bắt đầu dưỡng da buổi tối đột nhiên có điện thoại cô vội vàng bắt máy

  "Như thế nào mà muộn rồi mà gọi cho mình vậy?" Kỷ Du Thanh nét mặt tươi cười.

  "Nghe nói... Đường học tỷ tới Hoa Đô?" Trương Mễ Nhã giống như thám tử, bất kể chuyện gì cũng không qua được mắt cô.

  "Làm sao cậu biết?" Kỷ Du Thanh một tay đặt ở mép giường, tò mò hỏi.

  "Mình ...mình cậu quên là chị chồng mình làm việc ở sân bay à, hôm nay chị ấy nhìn thấy các cậu trong giờ nghỉ trưa, chị ấy nói Đường Nghiên cùng người phụ nữ có khuôn mặt giống nhau, mình liền nhận ra."

  "Đúng vậy, học tỷ đã tới, hiện tại đang ở khách sạn." Kỷ Du Thanh đáp.

  "Cậu như thế là không được, chị ấy đến cũng không nói cho mình một tiếng để mình tẩy trần đón gió cho chị ấy." Trương Mễ Nhã chất vấn

  "Là do mình chưa đủ chu đáo..."Kỷ Du Thanh lầm rầm nói.

  "Nếu không như vậy đi, ngày mai mình đặt nhà ăn đợi mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, đã nhiều năm rồi chưa có gặp đó." Trương Mễ Nhã nói

  "Được rồi, lát nữa mình sẽ gọi điện thoại nói cho chị ấy biết, mình nghĩ chị ấy sẽ không từ chối."

  "Được rồi, thế thôi, hẹn gặp lại vào ngày mai."

  "Hẹn gặp cậu ngày mai."

  Sau khi kết thúc cuộc gọi, Kỷ Du Thanh nhanh chóng gọi cho Đường Huệ.

  Đường Huệ đang tựa vào đầu giường, bên cạnh đứa con trai nhỏ đang ngủ, bà cầm điện thoại xem ảnh Đường Nghiên lúc nhỏ, mới khi nào còn nhỏ như vậy mà bây giờ đã lớn thành cô gái xinh đẹp duyên dáng.

  Xem đi xem lại chỉ có mấy tấm hình, nghĩ bà lại cảm thấy áy náy mấy năm qua, không có nhiều ảnh của con bé.

  Khi còn trẻ, vì không buông bỏ được chuyện cũ mà bà coi Đường Nghiên như ngọn nguồn của nỗi đau, khi bà nhận ra mình đã sai và muốn sửa đổi thì dường như đã muộn, mẹ con đã sớm có khoảng cách.

Tim đập thình thịchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ