CHƯƠNG 105

25 4 0
                                    


  Buổi sáng thức dậy nhưng Đường Nghiên vẫn mơ màng như trong mộng, sa mạc ngoài cửa sổ đẹp như bức ảnh trên máy tính nàng vội lấy điện thoại ra chụp ảnh gửi cho cô Kỷ.

[Cô Kỷ, xem này, đẹp quá!]

  Lúc này Kỷ Du Thanh đang ăn sáng uống cà phê trong toa ăn, cũng đang nhìn khung cảnh mà Đường Nghiên nhìn thấy, cô nhẹ cười trả lời tin nhắn: "rất đẹp, con ăn sáng chưa, bánh sandwich trên tàu cũng không tệ lắm."

  Sau khi đọc được tin nhắn tình cờ lại có tiếp viên bán bữa sáng đi ngang qua nàng và các bạn cùng phòng liền mua mỗi người một cái sandwich, cầm trong tay vẫn còn âm ấm.

  Nàng có chút tò mò hỏi: "Làm sao cô Kỷ biết trên tàu có món này vậy?"

  "Cô nghe người khác nói" Kỷ Du Thanh vội gõ chữ trong lòng có chút hoảng hốt.

  Lúc này, tiếp viên giới thiệu với mấy cô gái, ở toa số 8 phía trước có chỗ ăn uống, bọn họ đều bàn bạc đi đến đó, Đường Nghiên ăn sáng cũng không muốn đến nhưng nàng không thể cưỡng lại sự thuyết phục của họ.

  Từ xa, Kỷ Du Thanh nghe thấy tiếng nói chuyện cười đùa của mấy cô gái trẻ, trong lòng cô mơ hồ có dự cảm, ngẩng đầu lên đã thoáng thấy Đường Nghiên đang đi theo phía sau, hướng về phía toa ăn. Kỷ Du Thanh liền đứng dậy dọn dẹp chỗ cô vừa ăn, cầm laptop lên chuẩn bị rời đi, ai ngờ các nàng ngồi chỗ cách rất xa cô ở giữa còn cách rất nhiều hành khách khác, Đường Nghiên cũng không nhìn về phía cô.

  "Này, nhìn xem, ngồi ở đây rộng rãi hơn, khung cảnh bên ngoài có vẻ sáng sủa hơn nhiều."

  "Ừ, ừ, sao hôm qua mình không đến đây sớm hơn nhỉ."

  "Mau uống chút gì đi, có cà phê, sữa, trà sữa ...."

  "..."

  Bốn cô gái đang cùng nhau trò chuyện sôi nổi, Kỷ Du Thanh do dự hai giây, sau đó lại ngồi xuống, mở laptop ra, tiếp tục viết tài liệu một lúc, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên. Nghiên Nghiên có vẻ rất lơ đãng so với ba người còn lại yên lặng hơn rất nhiều, chỉ ngồi đó ăn bánh uống nước tràn đầy tâm sự.

  Lúc này, Đường Nghiên vốn đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước, trong lòng Kỷ Du Thanh sợ đến mức vội vàng cúi đầu dùng máy tính che mặt vô cùng lo lắng.

  "Này, Đường Nghiên, cậu sao thế? Ăn cánh gà đi." Hạ Tử Hàm nói, cô vừa gọi cánh gà nướng sốt mật ong cho bốn người.

  Đường Nghiên xua tay từ chối, giải thích: "mình không ăn được món này vào buổi sáng, cậu ăn đi." Nói xong, nàng lại nhìn về phía trước, ánh mắt không tự chủ được mà hướng về người phụ nữ ngồi sau máy tính ở phía xa kia, không biết vì cái gì đối phương khiến cho nàng cảm nhận được một cảm giác quen thuộc không thể nói rõ.. giống như... giống như cô Kỷ.

  Nhưng điều đó chắc chắn là không thể được, cô Kỷ đã lái xe đi công tác không thể nào ở trên tàu vào lúc này được, có thế là nàng đang nhớ cô quá chăng, cho nên nàng nhìn ai đó giống liền nghĩ đến cô.

Tim đập thình thịchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ