Vốn dĩ Diệp Anh không hề đoán được Thuỳ Trang có trở về hay không ? Nhưng lại sợ rằng Lan Ngọc chờ đợi vô vọng có khi lại suy nghĩ không thông . Vì thế chị ấy quyết định sẽ cùng với Quỳnh Nga qua căn hộ của cô , nhưng trên đường đi lại nhận được tin mẹ của chị ấy xảy ra một chút chuyện . Vì thế liền trì hoãn đến tận mấy tiếng đồng hồ sau , Quỳnh Nga nói với chị ấy có lẽ Lan Ngọc cũng đã ngủ rồi đừng làm phiền cô ấy vẫn tốt hơn , nhưng Diệp Anh lại vẫn cứ cho xe tấp vào chung cư trong một tâm trạng thấp thỏm .
" Chị tại sao lại cứ nghĩ Lan Ngọc cậu ấy có thể làm chuyện dại dột ? " - Quỳnh Nga cùng với Diệp Anh đứng ở bên ngoài chung cư không thể vào được bên trong , vì hệ thống cửa vẫn không hề được mở khi trời vẫn còn rất khuya , nếu như không có dấu vân tay thì ai cũng không vào được .
" Mấy hôm nay em nói nhìn thấy Lan Ngọc tỉnh táo một cách bất thường có đúng không ? " - Diệp Anh vừa có một chuyến công tác vài ngày , sau khi trở về liền nghe Quỳnh Nga nói về tình hình của Lan Ngọc liền có một chút không yên tâm .
" Chẳng phải đó là điều rất tốt hay sao? Em nhìn thấy cậu ấy quả thật không quan tâm đến bất cứ thứ gì , chỉ đặt tất cả tâm trí vào bữa tiệc sinh nhật hôm nay , cũng không cần buồn vì lời nói không tốt của mọi người nữa "
" Đó mới chính là vấn đề , giống như kiểu đã không còn gì để mất nữa nên cũng không quan tâm đến nhiều việc , chỉ cố gắng hoàn thành điều mình mong muốn "
" Chị đừng dọa em như vậy ? Bây giờ phải làm sao ? Chúng ta cũng không vào bên trong được "
" Thùy Trang , người đó là Thùy Trang có đúng không ? "
Diệp Anh vẫn đang đau đầu suy nghĩ không biết tính cách làm sao để vào được bên trong , lại nhìn thấy cánh cửa chung cư đột ngột mở ra cùng lúc đó là một bóng người lao ra ngoài . Đèn xe của chị ấy chiếu sáng đúng vào vị trí đó , liền nắm lấy tay của Quỳnh Nga đuổi theo .
" Đứng lại , Nguyễn Thùy Trang cô đứng lại cho tôi "
Người phía trước tốc chạy không được gọi là quá nhanh , lại có phần vô cùng trì trệ . Diệp Anh mặc dù chỉ mới quen biết Lan Ngọc gần đây , nhưng nhìn thấy cô như vậy còn đau lòng khôn tả . Ngược lại người này lại có thể biệt tăm biệt tích, còn nửa đêm ra ngoài trong tình trạng như vậy là có ý gì ?
" Chị để em đi đi , nếu không sẽ không kịp mất " - Thùy Trang cô không có thời gian ở nơi hai người họ , một mực giật lấy tay thoát khỏi Diệp Anh muốn nhanh chóng đến được sân bay một cách nhanh nhất .
" Còn muốn đi ? Một tháng qua em bỏ rơi cậu ấy như vậy là chưa đủ hay sao ? " - Quỳnh Nga cũng không biết lý do gì khiến Thùy Trang như vậy , quả thật giờ phút này ai nhìn thấy cô cũng tràn đầy tức giận .
" Nếu em không đi , Bảo Bối chị ấy nhất định sẽ chết mất . Buông ra ..."
Diệp Anh nghe thấy Thùy Trang chất giọng tràn đầy uất nghẹn , động tác gấp gáp vô cùng nhất định không phải là nói dối . Thùy Trang cầu xin hai người bọn họ hãy đưa mình đến sân bay , Lan Ngọc chỉ có thể là đã đi đến nơi đó mà thôi . Làm ơn hãy nhanh một chút ...
BẠN ĐANG ĐỌC
Sủng Vật Hào Môn - [Gấu Nho _ Trang Pháp-Ninh Dương Lan Ngọc] .
FanfictionTác Giả Gốc : Phiên Nhi Liêu Truyện cover đã được sự đồng ý của Tác Giả. *** Vì thích cặp này nên toi viết truyện. Mà ngặt nỗi vốn văn từ ít ỏi nhưng lại ham hố nên toi chỉ đành cover lại những truyện đã có sẵn. Mong mọi người cô bác gần xa ủng hộ...