Hạ mình thấp giọng

190 16 4
                                    

Mặc dù vẫn chưa xác định được lời của Lan Ngọc nói có đúng thật hay không? Nhưng Kris thật sự cũng không muốn có hiềm khích gì với người của họ Ninh , xem ra món mồi béo bở hoàn toàn trượt mất khỏi tầm tay. Nhưng buổi tối hôm nay không hẳn hoàn toàn thất thu, lúc Lan Ngọc kéo tay của Thùy Trang rời đi, anh ta nhìn thấy ngón tay đeo nhẫn của cô hoàn toàn trống rỗng. Xem ra năm đó Nguyễn Chí Thành thật sự đã đánh mất Lan Ngọc mãi mãi. Tiếng động cơ khởi động, vài dấu vết của bánh xe để lại trước khoảng sân có một chút ẩm ướt, ánh sáng do nó phát ra cũng từ từ không còn nhìn thấy nữa. Có một người nào đó ở trên chiếc xe vừa lái khỏi, bắt đầu tính toán như thế nào tiếp cận lại Lan Ngọc .

Tuy rằng hai người bọn họ đã quen nhau được hơn ba tháng rồi, nhưng ngón tay áp út của Lan Ngọc vẫn không có gì khẳng định rằng chủ nhân của nó thuộc về người khác. Bởi vì bạn Thùy Trang không muốn người khác nhìn vào mối quan hệ của họ, cô không quan tâm mình bị người khác nói gì, cô chỉ sợ Bảo Bối gặp những rắc rối không đáng có .

Nhưng bọn họ cũng không hẳn là không có cái gì làm vật định tình đâu, Thùy Trang có một khoản tiền để dành lúc còn đi làm thêm. Tuy không quá nhiều nhưng cũng đủ mua cho họ một cặp dây chuyền bằng bạc, lúc mua về còn sợ rằng Bảo Bối không chịu đeo, nghĩ thế nào cũng không dám tặng. Ai lại biết rằng đêm hôm đó trong lúc Thùy Trang đem giấu vào trong ngăn cuối cùng của tủ áo, thì chị lại đứng ngay ở phía sau bắt cô phải đem ra xem là thứ gì. Dây chuyền thôi mà lén lén lút lút là muốn tặng cho đứa nào, cả đêm hôm đó Đại bảo bối của cô cứ nhai đi nhai lại suốt.

Rốt cuộc cho đến khi bạn ấy đeo nó vào cổ cho mình , người đó mới có thể đặc biệt vui vẻ cho phép cô đi vào phòng ngủ lại. Bắt đầu kể từ hôm đó hai người bọn họ đều đeo sợi dây chuyền đó trên người, bởi vì nó có thể giấu được trong áo nên cũng không sợ người khác phát hiện. Bạn nhỏ của Lan Ngọc đã thề rồi, sau này khi làm nên sự nghiệp nhất định không để Bảo Bối chịu thiệt thòi như vậy nữa.
Quay trở lại vấn đề lúc vừa rồi, Thùy Trang bị chị kéo lê vào nhà còn chưa kịp hỏi có chuyện gì xảy ra đã nhìn thấy ba mẹ về đến nhà. Thôi đi có gì khi trăng thanh gió mát từ từ rồi tâm sự, ở trước mặt ba mẹ vẫn nên giữ khoảng cách một chút.

"Nhà bác chỉ có hai phòng thôi, nên tối nay con ngủ tạm với Thùy Trang nhé"

Ba của cô cả ngày hôm nay mệt mỏi nên vừa về đến nhà liền vào phòng ngủ trước, còn lại mẹ thì lại tất bật tìm gối và chăn lúc trước có mua để dành cho Thùy Trang ra đem vào phòng của cô. Chiếc giường này cũng may ba Nguyễn đóng rất lớn nên hoàn toàn có thể ngủ được hai người.

"Con nếu như không quen ngủ chiếu thì lấy chăn lót hai lớp phía dưới ngủ, còn Thùy Trang nó không cần đắp chăn đâu, nó hình như không bao giờ thấy lạnh vậy"

"Con tập ngủ chiếu được mà, nhưng có điều..."

Con dâu được lòng mẹ chồng dĩ nhiên phải dựa vào mối quan hệ đó để bảo tồn tính mạng của mình rồi, Thùy Trang đêm nào cũng đòi hỏi vô độ như thế báo hại cô thật sự hao tổn nguyên khí. Lúc ở thành phố thường hay giận dỗi đuổi em ra khỏi phòng đều có nguyên do, còn chẳng phải cố tình làm như vậy để có cớ không phải ngủ chung hay sao?

Sủng Vật Hào Môn - [Gấu Nho _ Trang Pháp-Ninh Dương Lan Ngọc] .Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ