Bốn người đã ngay ngắn ngồi lên xe Đông Phong. Chậm rãi nổ máy, xe bắt đầu lăn bánh.
Uyển Vân nhìn phố phường lộng lẫy choáng ngợp, không khỏi kinh ngạc. Mọi thứ ở đây đều hết sức mới lạ, có phần còn kì quái trong cái nhìn của nàng.
Hỏa Lang lẳng lặng đưa tầm mắt nhìn Uyển Vân, môi cứ vậy nở nụ cười. Nàng là đang rất hạnh phúc, cuối cùng người nàng hằng mong gặp lại giờ đây đã ở ngay cạnh nàng. Nhưng nụ cười cũng hàm chứa nhiều đau xót, người đó cũng đã quên mất nàng là ai.
Tiểu Bắc thì hoàn toàn vui vẻ, ánh mắt luôn hướng về phía trước, cô đang rất phấn khích, lâu rồi Tiểu Bắc chưa được đi mua sắm, nhất là từ khi Hỏa Lang ở cùng, tiền ăn trong tháng thậm chí còn không đủ nói gì đến diện đồ mới.
Đông Phong liếc trộm Tiểu Bắc giờ đã thành thói quen, cô luôn cố gắng chộp lấy khoảnh khắc nụ cười thần tiên kia xuất hiện. Tiểu Bắc nhiều khi có cảm giác có người nào đó nhìn mình, bất chợt ngó sang thì Đông Phong đã nhanh hơn một bước, thu tầm mắt tập trung lái xe. Tiểu Bắc những lúc đó chỉ biết gãi gãi vành tai khó hiểu, rồi lại vui vẻ hướng tầm mắt về phía trước.
- Hắt xì~
Hỏa Lang nhăn nhó, nàng mặc duy nhất một cái áo sơ mi, thậm chí còn không quan tâm giờ đã bắt đầu vào mùa đông, đúng hơn là không để ý.
Tiểu Bắc nhanh quay xuống, vẻ mặt tội lỗi:
- Chết rồi, Tiểu Lang, tôi xin lỗi, quên không đưa áo khoác cho cậu.
Hỏa Lang xua xua tay ý nói không sao, rồi ngay lập tức nhìn sang bên Uyển Vân:
- Uyển nhi, ngươi có lạnh không?
Uyển Vân giật mình. Nữ tử bên cạnh thậm chí còn không quan tâm đến bản thân, mở miệng ra đã là lo lắng cho mình. Uyển Vân cảm thấy những lời này hết sức dịu dàng mà thân quen, ngay lập tức đồng tử dao động, tim lại đập lên từng nhịp gấp gáp.
Lắc đầu.
- Vậy tốt rồi!
Hỏa Lang nở nụ cười ngốc nghếch. Uyển Vân nhìn nụ cười này lại ngây ngốc, không rõ là tại sao, nhưng nàng cảm thấy, mình thật sự rất muốn nhìn nụ cười này.
- Để tôi đóng trần xe.
Đông Phong thản nhiên mở lời, vẫn là hết sức lạnh lùng.
- Không... không được! Ta không lạnh, tuyệt đối không được đóng kín cái hộp này.
Hỏa Lang hoảng hốt, lập tức từ chối yêu cầu của Đông Phong. Đông Phong tất nhiên dừng động tác, Tiểu Bắc thì lườm lườm Hỏa Lang:
- Cậu thật vô dụng, có một đoạn cũng say! Phong, chị cứ kệ cậu ta, đóng lại đi.
Đông Phong tay lại đặt vào bộ điều khiển, chuẩn bị ấn.
- Ta không nhịn được thật, cái hộp to lần trước ngươi cho ta theo cùng cũng đóng kín mít, hại ta nôn thốc nôn tháo. Rõ ràng là thứ đồ yêu ma – Hỏa Lang nhăn nhó.
Đông Phong dừng động tác.
- Cái hộp to đó là xe bus, xe bus. Tôi nhắc bao lần rồi, cậu chẳng bao giờ lọt tai! – lườm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT-Edit-Hoàn] Ngươi thuộc về ta
General FictionSư tỷ nữ phẫn nam trang Sư muội vốn là quận chúa Hai nữ tử đem lòng yêu nhau, trao nhau mọi ngọt bùi khổ đau Trải qua khó khăn, xuyên không, xuyên thời, liệu tình yêu của họ còn trường tồn?