- Ngươi sẽ trở lại chứ?
Tử Yến run rẩy, khẽ nắm lấy bàn tay Hỏa Lang vốn đang định ra ngoài để tiếp tục buổi yến tiệc.
- Tất nhiên, sao ngươi lại hỏi vậy?
- Ta sợ... Ngươi đi sẽ không về nữa – Tử Yến cười khổ.
Hỏa Lang không nói thêm, xoay người lại, một chân quỳ xuống, ngồi trước mặt Tử Yến. Đầu ngước lên nhìn nữ tử đội khăn voan đỏ thắm đang ngồi trên giường.
Tử Yến thấy vậy mặt phiếm hồng, tim loạn nhịp.
- Tại sao ta lại không về nữa? – Hỏa Lang ngữ điệu hơi trầm xuống.
- Uyển Vân cô nương,... nàng... nàng vẫn rất yêu ngươi – Tử Yến lại bất đắc dĩ nở nụ cười.
- Yến nhi, ngươi đã là nương tử của ta. Ta phải có trách nhiệm với ngươi. Dù thế nào cũng sẽ bên cạnh ngươi, nên đừng lo lắng. Ta sẽ sớm trở về, hãy đợi ta đến lúc đó – Hỏa Lang mỉm cười.
Nói xong đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
- Lang nhi! – thanh âm hơi run.
- Ân? – Hỏa Lang dừng bước, xoay người lại.
- Ta... có thể đợi. Ta có thể đợi đến khi ngươi quên được Uyển Vân. Cũng có thể đợi ngươi cả đời, vậy nên... nhất định phải quay lại đây, được chứ? Ta không muốn ngươi bỏ rơi ta – run rẩy.
- Yến nhi, nhất định không bỏ rơi ngươi. Sẽ rất mau quay lại.
Môi Hỏa Lang nở nụ cười, cười đau đớn, cùng vô vàn áy náy.
Nữ tử trước mặt yêu nàng sâu đậm, chấp nhận thành thân với nàng dù biết nàng dành toàn bộ tâm trí cho một người khác, nàng cảm thấy mình thật sự thối nát, vô cùng cảm thấy có lỗi với Tử Yến.
"Chắc chắn sẽ không bỏ rơi ngươi"
.
Hỏa Lang nhanh chóng đến bàn tiệc, Lăng Phàm đã dành sẵn cho nàng một chỗ cạnh hắn. Hỏa Lang ngồi giữa Lăng Phàm và Lý Chân.
- Lang nhi, nâng chén nào!
Tiếng Lăng Phàm vang đến tai, Hỏa Lang hơi giật mình. Quên mất là phải uống rượu. Ngay lập tức ngán ngẩm nhìn chén rượu trước mặt, nhưng cũng nhanh chóng đưa lên cầm trên tay. Nét khó chịu trên mặt đã giấu tiệt, chỉ để lại trên môi nụ cười bất đắc dĩ.
Uyển Vân ngồi ngay đối diện nàng. Vẫn là nụ cười đó, hoàn toàn là thống khổ. Uyển Vân nhíu mày:
- Lăng tướng quân, sư huynh không uống được rượu.
Lăng Phàm hơi giật mình, nghiêng mặt sang nhìn Hỏa Lang:
- Lang nhi, thật sự không thể uống sao? – Lăng Phàm giọng hơi nản.
- Đúng là...
Uyển Vân định nói gì đó, thì bị ánh mắt của Hỏa Lang lướt qua. Vô hồn, ảm đạm.
Môi Hỏa Lang lại nở nụ cười tươi tắn, cười với nữ tử trước mặt mình:
- Sư muội, ta có thể uống. Ngày vui mà, phá lệ một lần.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT-Edit-Hoàn] Ngươi thuộc về ta
قصص عامةSư tỷ nữ phẫn nam trang Sư muội vốn là quận chúa Hai nữ tử đem lòng yêu nhau, trao nhau mọi ngọt bùi khổ đau Trải qua khó khăn, xuyên không, xuyên thời, liệu tình yêu của họ còn trường tồn?