Chương 15:

18.6K 940 795
                                    

“Tiếu Lý, có biết câu cá không?” Giản Tuỳ Anh đang móc mồi câu, thuận miệng hỏi.

“Không câu nhiều lắm, nhưng có thể.”

Giản Tuỳ Anh đem cần câu có mồi tốt nhất cho cậu: “Này, ngồi bên cạnh anh đi.”

Hai người ngồi xuống ghế, Giản Tuỳ Anh lại đưa cho cậu một cốc bia: “Tới tới tới, ướp lạnh đấy.”

Lý Ngọc nhíu mày nhìn hắn: “Hôm qua uống đến khó chịu như vậy, giờ anh còn uống?”

“Lúc ấy là bắt buộc phải uống thôi.”

Lý Ngọc lắc lắc đầu, cầm lấy rồi để qua một bên.

Giản Tuỳ Anh chuẩn bị tốt cần câu, đắc ý uống một ngụm bia lạnh, sau đó thoả mãn mà thở ra một hơi.

“Thời tiết thật tốt a~ Ngày trước nghỉ đông với nghỉ hè anh đều phải ở đây ngẩn người một thời gian, khi đó thích nhất là đi câu cá.”

Giản Tuỳ Anh dựa vào lưng ghế, híp mắt thưởng thức cảnh đẹp lọt vào mắt.

Ánh mặt trời chiếu rọi trên mặt hồ, một trận gió nhẹ phất qua, gợn sóng màu vàng nổi lên, cỏ hoa xanh tươi theo gió lay động, phong cảnh thật đẹp, làm cho Lý Ngọc cũng thấy trong lòng thanh thản, cậu bất tri bất giác nhắm hai mắt lại, tựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.

Cũng không biết đã qua bao lâu, lúc Lý Ngọc cảm thấy buồn ngủ thì đột nhiên nghe Giản Tuỳ Anh hô to bên tai một tiếng: “A, cắn câu!”

Tiếp theo liền cảm giác được một lực lớn đụng vào người, Lý Ngọc gần như ngã khỏi ghế. Cậu theo phản xạ ổn định lại người, kinh ngạc mở to mắt nhìn Giản Tuỳ Anh đã bổ nhào vào bên cậu, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn thu dây, còn không quên trách cứ cậu: “Ngủ a~ cậu chẳng để ý gì cả, đệch, nặng như vậy, tuyệt đối không thể nhỏ.”

Lý Ngọc giúp hắn thu dây.

Con cá trắm cỏ hơn một thước (~ 0,23m) bị câu lên đang vung vẩy, Giản Tuỳ Anh cười ha ha nói: “Con này không nhỏ chút nào, đủ ăn một bữa cơm.”

Lý Ngọc cũng cười lên, khó có khi mở miệng nói đùa: “Chúng ta không cần rửa bát nữa rồi.”

“Con này ít nhất cũng phải bốn cân (= 2kg), không được, phải câu thêm hai con nữa.” Giản Tuỳ Anh vừa nói vừa bắt đầu thả dây.

Con cá này rất cứng đầu, sức sống vô cùng mạnh mẽ, dãy đành đạch mấy cái. Giản Tuỳ Anh cấm lấy đầu của nó nhưng không được, con cá nháy mắt đã trượt khỏi tay hắn, Giản Tuỳ Anh muốn tóm cũng không kịp, con cá vọt ra chạm vào vạt áo trước của Lý Ngọc, trượt một đường trên sơ mi rồi rơi xuống bàn chân cậu.

Lý Ngọc né không kịp, quấn áo đều bị con cá làm cho ẩm ướt một mảng lớn, cậu bất đắc dĩ nhìn quần áo của mình.

Giản Tuỳ Anh cười ha ha: “Trong khoang thuyền của anh có quần áo thể thao đấy, cậu có muốn thay không?”

Quần áo ẩm ướt rất khó chịu, Lý Ngọc nghĩ nghĩ: “Thay luôn thôi, đồ ở đâu vậy?”

“Anh tìm cho cậu.”

Giản Tuỳ Anh đi đến khoang thuyền lấy quần áo đưa cho Lý Ngọc. Lý Ngọc vừa định cầm thì Giản Tuỳ Anh “Ai” một tiếng, thu tay về.

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên ThừaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ