Chương 97:

30.6K 1.3K 409
                                    

Tết qua đi, đường phố Bắc Kinh lại trở về khung cảnh chen lấn nhộn nhịp quen thuộc. Tiểu Chu cũng bắt đầu đi làm lại.

Giản Tùy Anh rảnh rỗi không có việc gì làm đưa cậu đến trường, phát hiện nơi này quả thật có không ít trai xinh gái đẹp đang theo học. Thiếu niên mười sáu mười bảy nguyên bản là món điểm tâm ngọt hắn thích hưởng dụng nhất, nhưng lúc này hắn lại không hứng nổi. Nhìn những mầm non ngập tràn sức sống kia, hắn lần đầu cảm nhận được cái gọi là chênh lệch tuổi tác.

Trước khi xuống xe, Giản Tùy Anh cười trêu: “Em ở đây chắc cũng rất được yêu thích nhỉ.”

Tiểu Chu cười ngượng, không trả lời.

Cậu vừa mở cửa xuống xe, một cô gái trẻ đã vọt tới, hưng phấn gọi: “Anh Dân Dân.”

Tiểu Chu hoảng sợ đóng sập cửa.

Cô gái trẻ bị lạnh đến gương mặt hơi ửng đỏ, tựa như một đóa Tuyết Mai nở rộ.

Tiểu Chu khó xử nói, “Ở trường gọi tôi là thầy đi.”

Giản Tùy Anh hạ kính xe xuống, nhướn mày nhìn hai người.

Cô gái không sợ người lạ, khom người nhìn Giản Tùy Anh, rồi oa một tiếng kêu lên, “Bạn của anh Dân Dân đẹp trai ghê, nhìn như minh tinh ấy.”

Tiêu Chu gằn giọng, “Gọi tôi là thầy.”

Cô gái bĩu môi, “Thầy…” Ngoan ngoãn không bao lâu, lại không nhịn được thân thiết, “Thầy Dân Dân, mấy thứ đồ dì Vân nhờ em mang lên cho anh, em để quên ở nhà rồi. Ngày mai anh có đến trường không? Em mang lên cho anh nhé, hay là đưa đến nhà anh?”

Không biết là cố ý hay vô tình, Tiểu Chu lại dùng thân mình che chắn cửa xe, nói khẽ: “Ngày mai tôi có, em mang đến trường đi.”

 “Dạ rồi…” Cô gái hơi thất vọng, “Đi thôi, mình cùng vào.”

Tiểu Chu xấu hổ nói, “Em vào trước đi, tôi muốn nói với bạn vài câu.”

Đợi cô gái đi rồi, Tiểu Chu nghĩ gì đó lại quay người ngồi vào xe.

Giản Tùy Anh cười khẽ, “Cô bé gọi em là gì? Dân dân?”

“Dạ…” Tiểu Chu cụp mắt, “Người lớn trong nhà hay gọi em như vậy, rồi không biết sao con bé cũng học theo.”

Giản Tùy Anh nhớ tới thời điểm làm hộ khẩu cho Tiểu Chu từng nhìn thấy tên thật của cậu trên ấy, hình như là “Chu Dĩnh Dân”. Một cái tên có phần tầm thường và nhạt nhẽo khác xa với vẻ ngoài tinh tế của cậu, thế nên Giản Tùy Anh cũng chẳng buồn nhớ, thuận miệng nói: “À, bạn đồng hương à.”

“Dạ, con của một họ hàng xa, năm nay đến Bắc Kinh học, nhà họ có nhờ em để mắt hộ.”

Trong lòng Giản Tùy Anh nảy ra một loại suy đoán kỳ lạ, nhưng không nói ra mà chỉ cười xoa đầu cậu, “Em cũng rất ra dáng thầy đấy. Thôi vào đi, kẻo trễ.”

Tiểu Chu nhẹ nhàng bắt lấy tay hắn, vô thức xoa các khớp xương rõ ràng trên ấy, “Giản… Tùy, Tùy Anh.”

Giản Tùy Anh nắm lại tay cậu, trong lòng không rõ là cảm giác gì, “Để tối lại nói, em vào lớp trước đi.”

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên ThừaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ