Chương 72:

28.6K 1.3K 1.4K
                                    

Giản Tùy Anh hoảng hốt ngoái lại nhìn, chỉ thấy Lý Ngọc đang trừng mắt với hắn, ánh mắt như thể sắp ăn tươi nuốt sống hắn luôn vậy.

Lý Ngọc nghiến răng kèn kẹt: “Anh mới kêu ai đấy!”

Đầu óc Giản Tùy Anh lúc này đặc như tương hồ, hồi lâu vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, Lý Ngọc sao lại ở đây, còn hỏi hắn mới gọi ai cái gì?

Hắn lấy lại tinh thần, tạm thời chưa phát hỏa: “Sao, sao cậu lại ở đây?” Trong nháy mắt, hắn đột nhiên nhớ lại việc mình từng tăm tắp tặng chìa khóa nhà cho người ta.

Hơn nữa, nhìn tư thế này thì rõ là mình với Lý Ngọc cũng vừa ngủ dậy trên một chiếc giường. Tại sao Lý Ngọc lại chạy lên giường hắn? Tối qua sau khi say đã phát sinh chuyện gì? Là chính hắn kêu Lý Ngọc tới ư?

Hắn bên này đang cố gắng tìm lại ký ức thì Lý Ngọc bên kia đã tức giận đến sắp nổi bão.

Đối với Lý Ngọc, cái tên “Tiểu Chu” đã không chỉ đơn thuần là một cái tên, mà nó còn đại biểu cho đống tình ái loạn lạc trong quá khứ của Giản Tùy Anh khiến cậu luôn chán ghét. Nhưng cậu không ngờ nổi, mình với Giản Tùy Anh chỉ mới xa nhau vài ngày hắn đã không chịu tịch mịch mà đi tìm “Tiểu Chu” kia.

Phân lượng của cậu trong lòng hắn thế nào, nhìn tình thế trước mặt đâu cần bàn cãi nữa. Xem ra Giản Tùy Anh không hề gạt cậu, cậu quả thật chỉ là “một món mới mẻ” không hơn không kém, dù không có Lý Ngọc này thì hắn vẫn sẽ đi tìm một Ngọc nọ Ngọc kia, mặc kệ người bên cạnh là ai, điều đó không quan trọng. Vậy nên, khi chỉ vừa tạm xa nhau, hắn đã chẳng hề luyến tiếc mà quay đi tìm một kẻ khác.

Lý Ngọc cậu là cái gì! Trong lòng Giản Tùy Anh, cậu đếch là gì hết!

Trái tim cậu như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, từ lúc chào đời đến nay chưa ai có thể khiến cậu nhục nhã như thế. Cậu không chút suy nghĩ, giơ tay cho hắn một bạt tai.

Giản Tùy Anh sững sờ.

Chủ động chạy đến đây là Lý Ngọc, theo lẽ thường tình thì người này hẳn phải chủ động cầu hòa chứ không phải đến để đánh hắn, muốn đánh sao không lựa lúc hắn ngủ mà đánh đi?

Khoan đã, Lý Ngọc có tư cách gì dám đánh hắn?

Giản Tùy Anh cũng không nể mặt, trở tay trả lại cậu một bạt tai rồi quát ầm lên: “Mẹ kiếp nó mày còn dám vác mặt đến đây giương oai à!”

Lý Ngọc sầm mặt quát lớn: “Tôi không thể đến bởi vì anh đang chung chạ với thằng Tiểu Chu kia chứ gì! Quấy nhiễu hạnh phúc của mấy người chứ gì!”

Giản Tùy Anh lạnh lùng nói: “Phải đấy, biết rồi thì cút mẹ nó đi! Cút càng xa càng tốt, đừng để tao thấy bản mặt vô ơn cắn ngược của mày nữa!”

Lý Ngọc bất chợt nhảy dựng lên, siết chặt bả vai hắn, “Anh nói cái gì nói lại xem! Nói lại xem!” Cậu muốn giết Giản Tùy Anh, thật sự muốn bóp chết hắn.

Giản Tùy Anh gần như dồn toàn bộ sức lực mà hét lớn: “Cút!” tới mức cả mặt đỏ bừng, gân xanh trên trán lồi lên, hai mắt như sắp rỉ máu.

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên ThừaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ