Chương 69:

25.6K 1.1K 614
                                    

Bởi vì tay không ẩu đả, mức độ không quá nghiêm trọng, thế nên cảnh sát không tống giam mà lôi cả hai đến thẳng bệnh viện.

Từ lúc lên xe cảnh sát Giản Tùy Anh đã im lặng không nói tiếng nào, bất kể cảnh sát có khuyên giải ra sao đi nữa thì hắn vẫn chỉ im lặng ngồi một góc, giương ánh mắt đờ đẫn nhìn về một phía.

Đến bệnh viện, bác sĩ xử lý vết thương một chút rồi một mực bắt hắn nghỉ lại một đêm. Giản Tùy Anh gọi điện cho thư ký Lương, nhờ cô đến thu dọn tàn cuộc.

Bản thân hắn cũng biết giờ này đã quá muộn, không nên bắt phụ nữ một mình lái xe trong đêm, nhưng rồi nghĩ ngợi một hồi, hắn vậy mà chẳng còn một ai có thể nhờ được.

May mà có chồng của thư ký Lương đi theo, hai người rất thức thời không hỏi câu nào, chỉ nhanh chóng thanh toán tiền thuốc men, xoay xở với bên bệnh viện và lo liệu bên phía cảnh sát.

Giản Tùy Anh vẫn nằm trong phòng bệnh, trơ mắt nhìn trần nhà tối mịt. Dù đã mệt lắm rồi nhưng hắn vẫn không tài nào ngủ được.

Hắn đời này chưa một lần nếm mùi thất bại và đắng cay đến thế. Nếu là thất bại của trước đây, thì sẽ chỉ khiến ý chí chiến đấu của hắn thêm vững mạnh, lanh trí nghĩ suy cách đối diện và vượt qua. Nhưng mà lần này, hắn lại cảm thấy mệt mỏi đến độ chẳng còn thiết tới ngày mai nữa.

Làm sao đây, mất mặt quá.

Vì khao khát một người mà không ngại biến hắn thành quân tiêu tiền như nước, ở sau lưng hợp tác với em trai hắn đối phó với hắn.

Chả trách Chu Du ngày đó bị Gia Cát Lượng phán “Mất cả chì lẫn chài” mà tức đến hộc máu. Trước đó hắn vẫn luôn cho rằng lòng dạ Chu Du thật nhỏ nhen, nhưng khi rơi vào hoàn cảnh ấy rồi mới biết, nếu vào đúng thời điểm này mà ai đó dám nói với hắn những lời kia, hắn cũng không hộc thì tức.

Hắn chẳng biết mình nên khóc hay nên cười nữa đây.

Hắn nghĩ, có lẽ đây mới là sự khiêu chiến lớn nhất từ trước đến nay, những lần từng trải trong quá khứ kia đâu có xá gì.

Hắn nhấc điện thoại đặt bên đầu giường, gọi vào số nội bộ của bệnh viện. Tín hiệu vừa nối thì hắn đã nói với đầu bên kia: “A lô, tôi ngủ không được, chích cho tôi một mũi đi được không…”

Hôm sau, thư ký Lương đưa Giản Tùy Anh từ bệnh viện về nhà.

Hắn bị thương không nặng, nếu không phải lười nhúc nhích thì tối qua đã ra về rồi. Sau khi về đến nhà, hắn rốt cuộc nhịn không được hỏi thư ký Lương về Lý Ngọc.

Dựa theo những lần ẩu đả trong quá khứ thì khi cảm thấy đuối lý Lý Ngọc sẽ không bao giờ nặng tay, còn hắn thì khác, nên nhất định là Lý Ngọc đã bị thương không nhẹ.

Thư ký Lương ngại ngần đáp: “Cậu ấy còn trẻ, không có gì quá nghiêm trọng.”

Giản Tùy Anh nghe vậy liền biết tình thế bên Lý Ngọc cũng không dễ chịu, trong lòng một mặt cảm thấy thật mẹ nó vui sướng, mặt khác thì lại thầm nghĩ, không biết cậu ta có bị đánh thành tật luôn không.

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên ThừaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ