Chương 118:

35.1K 1.2K 649
                                    

Lý Ngọc ôm hắn khóc mà nước mắt nước mũi tèm lem dây hết vào vai hắn, cuối cùng cũng làm Giản đại thiếu gia thấy phiền. 

Giản Tùy Anh lén dụi đi giọt nước đọng trên khóe mắt mình, điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó giựt tóc Lý Ngọc, “Được rồi được rồi, mau thu dọn đồ đạc rồi về Bắc Kinh với anh, nếu em thật sự vào trong đó rồi thì tha hồ mà khóc, còn giờ thì nín đi.”

Lý Ngọc sịt mũi ngẩng đầu lên, hơi ngại ngùng nhìn hắn, đôi mắt sưng đỏ càng tôn lên làn da trắng ngần của cậu, trông vô cùng đáng thương. 

Tiếc là Giản Tùy Anh lúc này nhìn cậu chỉ thấy không vừa mắt, không hiểu vì nguyên nhân gì mà chỉ muốn đánh cậu thôi. Hắn dằn xúc động này xuống, thúc giục: “Thu dọn đồ, nhanh lên. Sau đó đưa hết mấy sổ sách, rồi kể xem em đã làm gì, quan hệ đến mức nào trong thời gian này cho anh.”

Lý Ngọc gật đầu, vào nhà vệ sinh rửa mặt, rửa mặt xong chưa kịp lau đã vội đi ra như sợ Giản Tùy Anh chạy vậy. 

Giản Tùy Anh đang nhìn chằm chằm vào lối thoát hiểm khi hỏa hoạn của khách sạn. Hắn cân nhắc đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra, nếu họ thật sự không bảo vệ được Lý Ngọc, thì chỉ còn cách như Thiệu Quần nói là để cậu đi, còn đi cả đời không thể trở về. Cho dù muốn bỏ trốn cũng phải sớm tính toán, những chuyện từ đầu đến nay hắn phải biết để xem tình hình đã nghiêm trọng đến mức nào. 

Lý Ngọc qua loa ném đồ vào vali, “Giản ca, chuyện này phải giải quyết ở đây, về Bắc Kinh cũng chỉ vô dụng thôi.”

Giản Tùy Anh cau mày nhìn cậu, “Ý em là sao?”

Lý Ngọc mở laptop ra để Giản Tùy Anh xem ghi chép của mình. 

Giản Tùy Anh nghiên cứu sơ qua nửa tiếng, càng xem càng hãi. 

Lý Ngọc ngồi trên giường nhìn hắn, “Em có chừa cho mình đường lui, còn chưa làm lành với anh, sao em chịu chết được.” Lý Ngọc chỉ vào một dự án rồi cười nhạt: “Bọn họ sẽ không gom đủ chứng cứ đâu, vì e đã làm sổ sách không có sơ hở nào rồi. Anh xem, chỉ là một dự án mà thư ký Lý đấu thầu thế chấp nhà này mà em đã cân đối được hai hơn hai triệu. Cho dù bọn họ có muốn bới sâu tìm vết thì cùng lắm chỉ có thể moi ra khoản trốn thuế mấy trăm vạn thôi, mà chuyện này căn bản không thành vấn đề.”

Giản Tùy Anh kinh ngạc nhìn cậu, “Thằng nhãi em học mấy thứ này từ đâu ra?”

Lý Ngọc chớp mắt, “Nếu là cách trốn thuế một cách hợp lý, cùng ty tỷ thứ khác thì đều học từ anh cả.”

Giản Tùy Anh quát: “Cóc khỉ, trốn thuế và buôn lậu là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, rốt cuộc là em có biết phân biệt không hả? Em tưởng mình làm việc kín kẽ, người ở Cục là đồ ngu hết chắc? Làm cỡ nào cũng sẽ có chỗ em không tính đến, rồi bị người ta nắm thóp, em đừng có vội mừng.”

Lý Ngọc cụp mắt, “Anh đừng rủa em mà… “

“Ai rủa em, tại em khờ quá thôi. Chọt ra một cái sọt lớn như vậy, đừng tưởng sẽ dễ thu xếp như em nghĩ. Còn nếu không được nữa thì em ra nước ngoài đi.” Giản Tùy Anh vừa nghiên cứu vừa nói. 

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên ThừaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ