Chương 75:

28.3K 1.2K 673
                                    

Lý Ngọc đến thẳng nhà Giản Tùy Anh, mới đầu còn khắc chế nhấn chuông, sau khi đợi một hồi vẫn không thấy ai, trực tiếp lấy chìa khóa ra mở.

Ngay lúc này, một luồng gió lạnh lập tức ập đến.

Lý Ngọc ngước nhìn cửa kính ban công không khóa, bức màn bị gió mạnh thổi tung phần phật, những chai rượu la liệt trên bàn trà, sàn nhà cùng vật dụng xung quanh cũng bị phủ một lớp bụi mờ như đã lâu không có người ở. Thời tiết lúc này lại đang vào độ cuối thu, thành thử càng khiến không gian nơi đây thêm phần quạnh quẽ và tiêu điều.

Lý Ngọc dạo quanh một vòng, xác nhận Giản Tùy Anh thực sự không có ở đây. Cậu muốn lấy điện thoại ra gọi cho hắn, lục tới lục lui một hồi mới nhớ là mình quăng nó đi rồi.

Quá bực tức, cậu đá mạnh vào bàn, rồi bỏ ra khỏi cửa.

Chạy quanh quẩn một lúc, cậu mới tìm được cửa hàng bán di động, chọn đại một cái, trả tiền xong cậu lập tức bấm số của Giản Tùy Anh.

Nhưng đúng lúc này, trong lòng cậu bỗng trào lên nỗi chua xót. Số của Giản Tùy Anh có thể cả đời này cậu cũng không bao giờ quên được, vậy mà đến số của anh cậu, cậu còn chẳng nhớ nổi một số.

Điện thoại reo một lúc lâu vẫn không có ai tiếp, Lý Ngọc thì cứ kiên trì một lần lại một lần, như thể muốn gọi đến khi được thì thôi.

Rốt cuộc, có người nhấc máy, bên kia truyền đến tiếng lạt xạt ồn ào. Lý Ngọc chau mày, alô thêm vài tiếng.

Lát sau, từ ống nghe vang lên một giọng nam ngọt như mía lùi, “A lô.”

Lý Ngọc vừa nghe giọng nói này, tâm liền trầm xuống, “Cậu là ai?”

“Cho hỏi ai ở đầu dây vậy ạ… Giản thiếu không muốn nhận số lạ đâu.”

Lý Ngọc siết chặt nắm đấm, bởi dùng sức quá mạnh mà chiếc di động mới toanh cũng kêu thành tiếng: “Mau đưa máy cho Giản Tùy Anh!”

Thấy người này dữ quá, cậu thiếu niên tức thì bị dọa, run run gọi: “Giản tổng.”

Giản Tùy Anh cầm máy, lười nhác hỏi: “Ai đấy?”

“Là tôi.” Mắt Lý Ngọc đỏ ngầu, “Anh đang ở đâu vậy?”

“Anh đây ở đâu…” Giản Tùy Anh không nhịn được ngáp một cái, “Anh đây ở đâu, liên quan đếch gì đến chú.” Có vẻ lúc này hắn đã tỉnh, giọng nói đầy khiêu khích.

Lý Ngọc nghiến răng: “Giản Tùy Anh, anh đừng chọc tôi nữa, tôi sẽ khiến anh phải hối hận đấy.”

Giản Tùy Anh như vừa nghe một chuyện hài nhất thế gian, hắn cười to nói, “Lúc tôi còn đối tốt với cậu thì cậu cũng đã cảnh cáo tôi vậy rồi, nếu bây giờ tôi chọc cậu nữa, cậu sẽ làm gì tôi đây? Chẳng lẽ lại cắn tôi? Hahaha, chuyện này đơn giản đến con nít ba tuổi còn làm được nữa mà.”

Lý Ngọc gần như rít từng chữ qua kẽ răng, “Anh, đang, ở, đâu!”

Giản Tùy Anh đưa điện thoại cho cậu thiếu niên: “Bì Bì, nói cho người ta biết địa chỉ đi cưng. Tên mặt trắng này không chừng hợp gu của cưng lắm đấy, chốc nữa người ta tới phải hầu hạ cho tốt, biết chưa?”

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên ThừaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ