Chương 104:

28.4K 1.1K 565
                                    

Lý Ngọc muốn giữ chú Ngô lại ăn tối nhưng chú vẫn muốn đi. 

Sau khi chú Ngô đi rồi, Lý Ngọc một mình bận bịu ở phòng bếp. Mặc dù cậu nấu ăn cũng ra hình ra dạng nhưng lại chưa từng dốc tâm nghiên cứu, ấy vậy mà bữa cơm này cậu làm vô cùng tỉ mỉ. Cậu biết một bữa cơm không thay đổi được điều gì, thế nhưng chỉ cần có cơ hội ở cùng Giản Tùy Anh cậu vẫn sẽ cố gắng thể hiện hết khả năng. 

Cậu nghĩ mình còn trẻ, còn rất nhiều thời gian thì cứ liều mạng đi. Nếu cậu không ngừng cố gắng, dùng chân tình đối đãi với Giản Tùy Anh, thì biết đâu chừng một ngày nào đó hắn sẽ lại mở lòng với cậu. Cậu biết thời gian trước mình đã thất thố, làm Giản Tùy Anh thêm phản cảm, cho nên lúc này cậu phải tỏ ra thật trưởng thành và chín chắn, để Giản Tùy Anh có thể tin tưởng cậu là một người đàn ông đáng để dựa vào. 

Trong lúc cậu làm cơm thì ở phòng sách đang diễn ra một cuộc trò chuyện đầy khó xử. 

“Tùy Anh à, con đừng tưởng cứ dăm ba hôm thay một người là chuyện vẻ vang gì, mà cái con nên làm là có thể giữ được một người bên cạnh mình suốt đời, không để người ấy có tâm tư khác, ấy mới là chuyện chính đáng.”

Giản Tùy Anh thở dài nói, “Ông nội à, đó đâu phải chuyện đơn giản.”

“Con đừng có hòng qua mắt ông đây. Cái ngày con nói mình thích đàn ông, còn chẳng phải chọc ta tức chết à. Nhưng sau này ta đã nghĩ thông rồi, ta không quản được con mà ta cũng lười quản, so với chuyện ba con đã làm thì ít ra con cũng chả hại gì ai. Con ấy à, trẻ tuổi, điều kiện lại tốt, rất có sức hấp dẫn, tất nhiên sẽ có nhiều sự lựa chọn, nhưng mà con đừng cho rằng cứ như vậy là tốt. Sớm muộn gì rồi cũng có một ngày con cảm thấy mệt mỏi, muốn có một người bên cạnh quan tâm chăm sóc, không phải cứ đến rồi đi, mà là thực sự bên con, tối đến lưu cho con một ngọn đèn. Con không kết hôn ta cũng mặc kệ con, nhưng ta không mong rằng khi ta đi rồi, lại nhìn thấy bên cạnh con vẫn chưa có một người nào, vẫn mãi đơn độc, lẻ loi đứng đó.”

Giản Tùy Anh hơi cúi đầu, ngẩn người nhìn xương ngón tay mình. 

Ông Giản nhấp một ngụm trà thông họng. 

“Ngày đó Tiểu Lý tìm tới, mới đầu ta còn nghi ngờ thằng nhóc này có tật xấu gì chăng, chẳng qua sau này xét lại, ta cảm thấy nó đối với con là thật lòng. Nhà họ Lý là dòng dõi thư hương, cả nhà ai cũng xuất chúng, nên đều rất là tự kiêu. Nói sao nhỉ, kiểu như nhà họ không ai là không ưu tú, không thì chính là ngoại tộc. Con nghĩ xem, trưởng thành trong một gia đình như thế mà thằng nhóc này lại dám thẳng thắn nói ra tính hướng của mình, phải dũng cảm đến cỡ nào chứ. Ngay cả con đây còn chưa từng dám đứng trước mặt cả nhà nói mình là thế cơ mà.”

Giản Tùy Anh trầm giọng nói: “Ông nội, bọn con chia tay rồi, ông còn nói mấy cái này là có ý gì?”

“Ta có ý gì hả?” Ông lão nhíu mày nói: “Nhà họ Lý còn chưa biết con bẻ cong cháu trai nhà người ta, nếu mà biết, ta phải vác cái mặt già này đi tạ tội cho con đấy, đã như vậy rồi mà ta còn không nói được con sao?”

Giản Tùy Anh quay đầu đi, “Ông nội, con không cần ông tạ tội gì cả. Nếu nhà họ Lý kia muốn làm khó con thì đó cũng là việc của riêng con, không có gì mà Giản Tùy Anh con không dám nhận.”

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên ThừaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ