Chương 66:

21.9K 1.1K 609
                                    

Lúc lái xe, tay Giản Tùy Anh còn không kìm được run rẩy.

Bạch Tân Vũ tuy bại não, bao lần gặp chuyện chỉ biết rúc vào lòng hắn, song lại là tên chẳng giỏi lường gạt, còn khóc thảm như thế nên hẳn là lần này không dám bịa đặt.

Nghĩ lại những gì cậu ta nói, Giản Tùy Anh phải toát mồ hôi lạnh.

Dạo ấy Giản Tùy Lâm mới về nhà hắn, nó để kiểu tóc nửa ngắn nửa dài, rụt rè nấp sau lưng mẹ như một bé gái. Từ nhỏ đến lớn, trong ấn tượng của Giản Tùy Anh, nó mãi mãi là một tên nhóc nhẫn nhục mềm yếu, không bao giờ dám chống lại anh hai cho dù hắn có làm gì đi nữa.

Nếu một Giản Tùy Lâm như vậy lại có gan đâm sau lưng hắn, thì hắn không thể không hoài nghi mắt mình thật sự có vấn đề.

Giản Tùy Anh nghiến răng lái thẳng về nhà, hắn muốn xem Giản Tùy Lâm sẽ giải thích thế nào về tất cả những gì hắn vừa nghe từ Bạch Tân Vũ.

Lúc về đến nhà chỉ mới ba giờ chiều.

Giản Tùy Lâm cũng vừa đi học về, còn chưa kịp thay quần áo.

Thường thì khi muốn dùng bữa ở nhà, Giản Tùy Anh chỉ lựa đến đúng giờ cơm, chẳng mấy khi chịu nán lại một lát. Thế nên khi thấy hắn ở đây Giản Tùy Lâm rất đỗi bất ngờ, nhưng lát sau phát hiện sắc mặt hắn âm u, thì trong lòng lại dấy lên nỗi bất an.

Ngay cả Triệu Nghiên cũng nhận ra thái độ của hắn bất thường, cô căng thẳng nhìn hắn, rồi lại nhìn con trai mình. Giản Đông Viễn còn chưa về nhà, không có nơi nương tựa, nên khi đối mặt với Giản Tùy Anh, cô càng thêm sợ hãi.

Giản Tùy Lâm hỏi: “Anh, sao hôm nay anh về sớm vậy?”

Giản Tùy Anh đút tay vào túi, lưng thẳng như cột cờ, cằm hơi hất lên, mặt không biểu cảm đánh giá nó.

Giản Tùy Lâm vẫn là cái vẻ mà hắn quen thuộc, mặt mày thanh tú như các cô gái, trông có vẻ ôn hòa vô hại, dẫu hắn có chà đạp vò nắn thế nào cũng chẳng bao giờ dám chống trả.

Là do hắn quá tự tin vào quyền uy của mình, hay Giản Tùy Lâm chưa một lần có gan chống lại hắn, nên hắn đã không hề nghi ngờ người này dám cả gan làm ra chuyện phản nghịch kia.

Khi trông thấy hắn, trực giác Giản Tùy Lâm mách rằng đã xảy ra chuyện, mà chuyện lần này không hề liên quan đến chuyện của Lý Ngọc lần trước.

Rõ là hôm đó gọi điện cho mình, anh vẫn tỏ ra rất bình thường, thậm chí còn tốt tính xoa dịu mình. Từ trước đến nay, anh nó luôn chẳng màng che giấu cảm xúc, có bao nhiêu liền hiện hết lên mặt. Chắc chắn mấy hôm nay đã xảy ra chuyện gì, không, phải là hôm nay mới đúng, không thì đã chẳng có mặt ở nhà lúc này.

Giản Tùy Lâm cố gắng bình tâm, hỏi lại: “Anh?”

Giản Tùy Anh cất bước lên lầu: “Lên đây, tao có chuyện muốn nói với mày.”

Triệu Nghiên liền hoảng hốt nhìn Giản Tùy Lâm.

Giản Tùy Lâm cho cô một ánh nhìn trấn an, sau đó lắc đầu đi theo Giản Tùy Anh.

Giản Tùy Anh đẩy cửa vào phòng Giản Tùy Lâm.

Giản Tùy Lâm nhìn cánh cửa đang chờ đợi mình mà đột nhiên ý thức được điều gì đó. Nó hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi thẳng lưng bước vào phòng, trở tay đóng cửa lại. Nghĩ đến mẹ mình còn ở dưới lầu, nó lại lẳng lặng khóa chốt.

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên ThừaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ