Phiên ngoại 20

4.1K 240 12
                                    

22:44:19, 23/1/2013

Sẩm tối thứ bảy tuần trước, sau khi tan việc thì trực tiếp về nhà Mạn Văn ăn cơm chùa, Yen có công tác, vẫn chưa trở về. Tôi có chìa khóa nhà nàng, trực tiếp mở cửa, vào cửa liền nghe thấy tiếng líu ra líu ríu ở nhà bếp.

"Ơ! Lão đại ngài cũng tới ăn chùa à?" Tôi đi tới cửa nhà bếp, nhìn thấy Tư Khiết cùng Mạn Văn đang bận việc.

"Cậu mới đến ăn chùa ý, những thức ăn này đều lấy từ tủ lạnh nhà tớ đó, còn phải ra tay hỗ trợ đây." Tư Khiết nhặt rau nói.

"Anh nhà cậu lại bay rồi à?" Tôi đặt túi xuống, hỏi.

"Lại không phải à, bây giờ máy bay chính là nhà của anh ta, nhà chúng tớ mới là quán trọ của anh ta." Tư Khiết hơi oán trách, tôi và Mạn Văn nở nụ cười.

"Thật đói đấy! Bao giờ mới được ăn?" Tôi xoa cái bụng hóp, tựa cằm vào trên vai Mạn Văn hỏi.

"Còn phải chờ một lát, thịt lão đại mang ra còn chưa tan băng, cậu đi phòng khách tìm chút hoa quả ăn trước đi." Mạn Văn buộc tạp dề đang làm cá, không rảnh để ý tôi.

Đi đến phòng khách mở ti vi, ngồi ở trên sô pha nhìn thấy trên khay trà đặt một đĩa cherry, trái cây đỏ tươi làm người ta nhìn liền thèm, cầm lấy ăn một quả, ừm! Thật tươi ngọt, lấy thêm một quả, ăn ngon cực kỳ! Càng ăn càng không thể ngừng miệng, xem ti vi thấm thoát liền thấy đáy.

"Trời ạ! Cherry của tớ, ngắn ngủi mười mấy phút cậu đã ăn sạch rồi, tớ còn không nỡ ăn đấy." Mạn Văn đi ra nhìn thấy hoa quả nàng thích nhất bị tôi chén sạch, đau lòng muốn chết.

"Hì hì! Không phải dưới bàn trà của cậu còn có một hộp à?" Tôi lấy chân đá cái hộp dưới đáy bàn, cười xấu xa nói.

"Cậu... vậy cậu cũng ăn từ từ thôi chứ, tý nữa còn ăn cơm đấy." Mạn Văn nhìn thấy trong đĩa còn vài quả, lập tức đưa tay chộp một cái, bắt đầu ăn.

"Mạt nhi, ăn hết sức đi, đây là bạn trai thứ N của cậu ấy đưa tới, nói là ăn hết thì tặng tiếp, hì hì!" Tư Khiết ở nhà bếp thò đầu ra cười xảo quyệt nhìn tôi nói.

"Âu Tư Khiết, cậu." Mạn Văn giận tới nỗi nói không ra lời, bỏ trái cây vào trong miệng vội vã nhai.

"Ha ha! Bạn trai này không thể chê nha, chúng mình đi theo lại có lộc ăn ha." Tôi đứng lên, xoa cái bụng căng căng cười đắc ý nói. Người theo đuổi cô nàng này đếm mười ngón cũng không hết, chúng tôi phải đánh số mới có thể nhớ được, lúc bọn họ tới đây làm khách sẽ mang rất nhiều đồ ăn qua, tôi cùng Tư Khiết hầu như mỗi ngày sẽ rất tự giác qua lấy ăn.

"Hừ! Cơm nước xong thì rửa "đại bính" (rửa chén) cho tớ đi, cộng thêm quét sạch sẽ tỉ mỉ nhà bếp một lần." Mạn Văn phun ra hạt, đặt vào lòng bàn tay của tôi, quay người trở về nhà bếp.

"Tiểu Bảo sao hai ngày nay cũng không về nhà ăn cơm?" Cơm rốt cục làm xong, lúc dọn món lên thì Tư Khiết hỏi.

"Cậu ấy đi thành phố gần đây rồi, có một buổi thi đấu violin, người chủ trì mời cậu ấy làm nhà bình luận, cơm nước xong mới về." Nhìn cá kho, tôi cầm lấy đũa liền gắp ăn.

[BH - edit] Sáu năm chờ đợi, chúng ta nghênh đón hạnh phúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ