chap 42

402 64 1
                                    


Trong căn hộ không lớn lắm nhưng đầy đủ tiện nghi của Dazai, Oda Sakunosuke và Murakami Izuka đang có một cuộc nói chuyện, bầu không khí trở nên nặng nề.

"Anh có cảm giác gần đây tâm trí anh trở nên... độc chiếm ở mức quá đáng đối với một người, là do máu của em à? "Oda hỏi .

"Em xin lỗi." Izuka bày ra nét mặt nghiêm túc hiếm thấy, đáp.

"Biểu hiện đó là dành cho người mình yêu. À, nhưng anh đừng lo, tính độc chiếm không đáng ngại đâu! Nếu cố vẫn có thể kiểm soát bằng lí trí được." Cô gái giải thích.

"Hơn nữa em không nghĩ tính độc chiếm không phải tất cả là do dòng máu đâu. Tình yêu đúng là có hai mặt."

Izuka nghĩ thầm, nhưng không nói ra.

"Vậy à." Oda bình tĩnh đáp rồi vào bếp pha cà phê. Lát sau, một tách cà phê ấm nóng được đặt trước mặt Izuka. 

Cô miết ngón tay lên miệng tách, nhớ nhung không ngừng.

Thật hoài niệm, lần đầu tiên gặp Oda anh cũng từng pha cho cô một tách cà phê, cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ấm áp. Chỉ tiếc lúc đó còn bọn trẻ, năm đứa trẻ từng là gia đình của anh, nếu bây giờ còn sống, chúng đã có thể có một tương lai riêng tươi đẹp rồi.

Không phải Izuka không thử cứu chúng, nhưng khi cô nhìn từng mảnh thi thể văng vãi của bọn trẻ, cô biết dù dòng máu Vampire cũng vô dụng.

Những đứa trẻ ra đi để lại một khoảng trống trong trái tim anh, nhưng cô cảm thấy không cần lo lắng nữa, vì sẽ có người lấp đầy trái tim của anh, chắc chắn.

"Dazai-san đâu rồi ạ? Em muốn cùng anh ấy chơi lắm luôn ♪ ♪" Izuka chuyển đề tài, cô không nên nhắc đến bọn trẻ trước mặt anh, chỉ gợi lại buồn đau mà thôi, việc cần làm giờ đây là tiến về tương lai.

"Cậu ấy ra ngoài từ sáng." Oda trả lời. Dazai đi đâu, làm gì, anh không biết, cũng không hỏi, không phải vì anh không quan tâm, mà vì nếu Dazai không muốn nói thì cho dù cố hỏi cũng sẽ chỉ nhận được một cái cớ.

Quan hệ của anh và cậu vẫn như trước, chẳng tiến triển hơn. Dazai hoàn toàn không đề cập gì đến chuyện tình cảm, mặc dù đầy lúc cậu đè anh xuống giường và yêu cầu anh đáp lại mình bằng cơ thể. Những lúc như thế, anh mất một lúc mới đè ngược cậu trở lại...

Sự sống của anh là do máu cậu cung cấp, mãi anh mới thoát khỏi mặc cảm tội lỗi về việc mình sống phụ thuộc vào máu của người anh yêu. Và cuộc sống cứ qua như vậy, anh làm hết các công việc trong nhà, nấu cơm đợi cậu về rồi cùng ăn, đêm đến thì cả hai nằm cùng một cái giường làm 'vài chuyện', xong ngủ đến sáng.

Cả hai không muốn xác nhận rõ ràng mối quan hệ, anh muốn hỏi cậu nghĩ gì về anh, nhưng lại sợ, sợ sự từ chối của cậu. Được ở bên Dazai lúc này, anh đã hạnh phúc rồi.

Anh cảm nhận được cậu cũng đang sợ một nỗi sợ vô hình nào đó, không thể nói ra.

"Houjo Satoshi vẫn khỏe chứ? " Không để chìm sâu vào suy nghĩ, Oda hỏi thăm.

[ Đam Mỹ ]  -  BSD Fanfic [ODA X DAZAI ] : REWRITENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ