Quyển 1 - Chương 5: Thật có lỗi, ta còn sống

2.7K 92 4
                                    

Lạnh, thật lạnh, hiện tại Hạ Như Phong chỉ có cảm giác như vậy.

Chất lỏng lạnh lẽo xung quanh như con dao cứa qua da thịt, cái lạnh thông qua thân thể ngâm trong nước truyền đến sâu trong linh hồn, khiến nàng nhịn không được run run, cắn đôi môi tím tái. Hạ Như Phong hít sâu một hơi, ngăn chặn kích động muốn lập tức đứng lên thoát khỏi nơi này.

"Hàn băng trì này có thể lập tức giúp ngươi giảm bớt cảm giác nóng rát, nhưng cũng chỉ là rất nhỏ. Nhớ kỹ, mặc kệ có bao nhiêu thống khổ, ngươi đều phải nhẫn nại chịu đựng, toàn bộ đều là vì thực lực, nếu thất bại, ngươi chỉ có thể trở thành một phế vật, vĩnh viễn không xoay được người."

Giọng nói nghiêm túc chợt vang lên phía sau, Hạ Như Phong vô lực há miệng thở dốc, lại không thể phát ra âm thanh nào.

Bên cạnh từ từ bay lên khí lạnh, che dấu thân thể còn chưa phát dục hết của nàng. Cũng không biết Bạch Thụy có thấy hay không, nàng gật gật đầu, thản nhiên thở dài. Như Bạch Thụy mới nói, tất cả đều là vì thực lực, tại thế giới dùng sức mạnh để nói chuyện này, chỉ có cường giả mới có thể không kiêng dè gì mà làm bất cứ thứ gì mình muốn.

Bàn tay nóng rực nhẹ nhàng đặt tại lưng nàng, Hạ Như Phong run lên một chút, nhắm mắt lại. Lúc này, một luồng nhiệu độ giống như lửa đốt từ chỗ tay cùng lưng tiếp xúc tiến nhập vào trong gân mạch của nàng.

Cơn đau thấu xương đánh úp lại, cho dù là trong nước lạnh, thân thể Hạ Như Phong vẫn không ngừng run run, mà theo nàng run run, một tia sóng gợn từ quanh thân khuếch tán ra ngoài.

Giờ phút này, trong thân thể giây lát như vạn hỏa đốt cháy, giây lát lại như trong hầm băng. Cảm giác song song này cho dù là Linh Vương cũng không chịu nổi, huống chi Hạ Như Phong mới tới Linh Sĩ thất cấp? Nhưng là, nàng biết chính mình không thể buông tha, một khi buông tha, như vậy nàng chỉ có thể trở thành thịt cá mặc cho người ta bắt nạt, mà đó không phải nàng điều nàng muốn.

Gắt gao cắn đôi môi tím tái, tâm tình của nàng dần dần bình tĩnh trở lại, thân thể run rẩy cũng chậm rãi bình ổn.

"Tiếp theo có thể sẽ đau hơn một chút, ngươi nhất định phải chịu đựng. Ta, muốn bắt đầu." Bạch Thụy làm động tác hít sâu, bàn tay chưa từng rời khỏi lưng nàng. Nhìn vẻ mặt cắn răng kiên trì của Hạ Như Phong, trong mắt hắn chợt lóe tán thưởng, sau đó khuôn mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Cho dù là hắn, cũng không có mười phần nắm chắc có thể thành công, có thể nói đây là mạo hiểm, nếu thất bại, nàng sẽ không có cách nào lại tu luyện linh khí.

"Đoạn!"

Quát một tiếng, trên tay Bạch Thụy hiện ra ngọn lửa màu trắng âm u tịch mịch, cắn răng một cái, bàn tay trên lưng Hạ Như Phong xoay độ cong nửa vòng tròn, dùng sức đẩy. Theo đó, ngọn lửa màu trắng nhanh chóng bao vây thân thể Hạ Như Phong, từ xa nhìn lại, nàng giống như đang ở giữa ngọn lửa màu trắng

"Bốp."

Tiếng gãy vụn thanh thúy không lớn, lại truyền vào trong tai hai người rõ ràng.

"Khục."

Một ngụm máu tươi từ trong miệng Hạ Như Phong phun ra, rơi vào hàn băng trì lạnh lẽo, nhưng là cũng không có tan ra, ngược lại còn tụ tập cùng một chỗ. Lông mi của nàng hơi hơi run rẩy, lúc này sắc mặt tái nhợt, nhẹ hất đầu, khóe miệng nở nụ cười khổ.

Tà Phượng Nghịch ThiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ