Hoàng cung, trong mật thất âm u ẩm ướt, lão giả ngồi khoanh chân, hai tay đặt ở hai giữa hai chân, một luồng linh lực thở ra hít vào năm giác quan, từ từ nạp vào trong cơ thể.
Khuôn mặt lão giả bi thương, vẻ mặt tái nhợt, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, bộ dạng như đại nạn buông xuống.
Bỗng nhiên, lão giả mở hai mắt ra, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, phóng lên trên cửa sắt, lạnh nhạt nói: "Vào đi!"
"Ầm vang."
Cửa sắt dần nâng lên, đập vào mắt là một thân long bào màu vàng, mà thừ cửa sắt nâng lên, nam tử trung niên ngoài cửa cũng dần xuất hiện ở trong mắt lão giả.
"Thương Hải trưởng lão."
Âu Dương Thụy Thân từ ngoài cửa đi vào, bước chân di chuyển, long bào màu vàng khẽ lay động, ông ta đi đến trước mặt lão giả, cung kính ôm quyền, khom lưng nói: "Thương Hải trưởng lão, không biết thương thế đã hồi phục tốt chưa?"
Lão giả phất trường bào nhăn nhúm, từ trên mặt đất lạnh như băng đứng lên, nhăn mày: "Ngân Diện công tử kia quả nhiên không phải là người đơn giản, tuy bị thương không nặng, nhưng một đạo kiếm khí kia của hắn xuyên qua miệng vết thương nhập vào trong cơ thể, mau mắn đã bị ta loại bỏ rồi."
"Vậy thì tốt rồi." Âu Dương Thụy Thân khẽ thở phào, sau đó âm trầm ngẩn ra, trịnh trọng hỏi: "Thương Hải trưởng lão, việc của thiếu nữ kia, không biết trưởng lão... Định xử lý như thế nào?"
Thật cẩn thận ngẩng đầu, mắt nhìn Thương Hải trưởng lão, nhìn thấy hai mắt của ông bình tĩnh không nổi sóng, trong lòng Âu Dương Thụy Thân không khỏi nhấc lên cổ, do dự không thôi.
Trong mật thất yên tĩnh trở lại, Âu Dương Thụy Thân không nói chuyện, yên tĩnh đợi Thương Hải trưởng lão phân phó.
Thật lâu sau, ánh mắt của Thương Hải trưởng lão xuyên qua đại môn mật thất, nhìn về phương xa, từ từ thở ra một ngụm trọc khí, giọng lạnh nhạt nói: "Nàng rất nguy hiểm."
Âu Dương Thụy Thân ngẩn ra, chuyện này ông cũng biết, cho nên mới đến hỏi ý kiến của Thương Hải trưởng lão, nhưng ông nói bốn chữ này, là đại biểu cho cái gì?
"Người như thế chính là không thể đắc tội..." Thu ánh mắt lại, sát ý trong mắt Thương Hải trưởng lão chợt lóe lập tức biến mất: "Nếu đã đắc tội, phải bất chấp diệt trừ tính mạng của nàng, nếu nàng không chết, chúng ta không thể yên lòng."
"Trưởng lão nói rất đúng." Rốt cuộc khuôn mặt của Âu Dương Thụy Thân lộ ra ý cười, đồng thời trong lòng khẽ thở phào: "Như vậy trưởng lão muốn làm như thế nào?"
"Ngân Diện công tử không thể luôn che chở cho nàng, bởi vậy, ta sẽ vụng trộm đi giải quyết nàng, chắc chắn Ngân Diện công tử cũng không thể ra tay cứu giúp." Khóe miệng nở một nụ cười lạnh, ánh mắt của Thương Hải trưởng lão đặt ở trên người Âu Dương Thụy Thân: "Còn có, ngươi phải nhớ kỹ, ngôi vị của hoàng thất chỉ là Âu Dương gia, chỉ cần là người nhà Âu Dương, cho dù là ai kế vị, ta sẽ vì người đó mà bảo vệ hoàng thất này, mà nếu ngươi và đệ đệ kia của ngươi khai chiến, ta sẽ tuyệt đối không giúp ngươi, cho nên ngươi bình thường cũng thu liễm một ít."
BẠN ĐANG ĐỌC
Tà Phượng Nghịch Thiên
Ficción GeneralHạ Như Phong, con gái của một cổ võ thế gia Hoa Hạ bất ngờ xuyên qua trở thành nữ nhi bị hắt hủi của Nghiêm gia, bị đuổi khỏi Thiên Lang quốc. Một người yếu đuối không thể trở thành Triệu Hồi Sư sau khi bị hãm hại tới chết lại đón nhận một linh hồn...