Quyển 1 - Chương 12: Hỏa viêm

2.2K 61 1
                                    

Gió sắc bén đập vào mặt nàng, thổi loạn một đầu tóc đen.

Nữ tử thần sắc ngưng trọng, hồng bào tung bay, gió xẹt qua hai má của nàng đau rát, nháy mắt máu chảy ra che kín cả khuôn mặt, nàng lại như không có phát hiện, môi mỏng thản nhiên cong lên: "Bắt đầu rồi sao? Cũng chỉ là cùng gió thi chạy, ta sẽ không thua."

Từ sau khi nàng được Hoa Hạ thu làm dưỡng nữ đã không còn chịu thua qua, hiện tại cũng sẽ như vậy. Huống chi, nàng cùng người đấu lâu như vậy, như thế nào lại có khả năng bại bởi ngọn gió không có sinh mệnh kia?

"Nha đầu, gió đó có thể lấy mạng của ngươi, nếu như ngươi chống đỡ không được mau nói cho ta một tiếng, đừng không công tự đánh mất tính mạng chính mình," lão giả nhíu nhíu mày, nói thế nào Hạ Như Phong cũng là huyết mạch Hạ gia, hắn cũng không muốn huyết mạch Hạ gia xảy ra sai lầm, vì vậy liền hảo ý nhắc nhở.

Nhưng mà, Hạ Như Phong trực tiếp không nhìn tới lão giả, bởi vì giờ phút này nàng muốn ở trong gió chạy trốn, không có thời gian để ý tới.

Gió như lưỡi dao, cắt qua da thịt Hạ Như Phong, máu tươi tràn ra, nàng cắn môi, tốc độ càng nhanh hơn hướng về phía trước mà chạy, chỉ là vô luận tốc độ của nàng tăng lên bao nhiêu, đều thủy chung không có cách gì thoát khỏi gió.

"Vù vù ~"

Ngọn gió thị uy gào thét, dường như rất hưởng thụ trò chơi mèo vờn chuột này.

Bạch Thụy thản nhiên nhìn nữ tử trong sân chật vật đến không chịu nổi, khuôn mặt hắn vẫn một vẻ thờ ơ. Đôi tay hắn chắp sau lưng, nhìn nữ tử vài lần bị thương, hắn đều không tính ra tay tương trợ. Nếu như không trải qua khó khăn, nàng vĩnh viễn không có cách gì trở thành cường giả.

"Lão nương chịu đủ." Dù cá tính Hạ Như Phong lạnh nhạt hờ hững, nhưng thời khắc này cũng nói lời thô bạo, nàng hung hăng cắn răng một cái, từ trong lòng lấy ra một tảng đá, tảng đá này chính là linh thạch nàng mua từ Đào Bảo các, "Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào ngươi."

Gắt gao nắm chặt tảng đá, nàng hít sâu một hơi, một đạo tinh thần lực đánh mạnh vào tảng đá, nàng muốn cởi bỏ phong ấn của nó.

"Nàng... Nàng đây là đang làm cái gì?" Lão giả mở to đôi mắt, không thể tin được một người đang lẩn trốn, còn có thời gian để làm việc khác.

"Phốc."

Gió sắc bén như lưỡi đao hung hăng xẹt qua sau lưng Hạ Như Phong, dòng máu đỏ tươi liên tục chảy ra, Hạ Như Phong đau đến nhíu mày, nhưng nàng thủy chung không liếc mắt về phía sau một cái, gần như không ngừng hướng về phía trước chạy nhanh, trong đầu lại phát ra vài đạo tinh thần lực công kích, va chạm vào phong ấn vững chắc của linh thạch.

"Nhanh lên, nhanh lên..."

Dung nhan tuyệt mỹ trắng bệch, một giọt mồ hôi lớn theo hai má chảy xuống, phía sau nàng gió đột nhiên tụ tập, cuốn nàng vào không trung.

Đột nhiên, phong ấn linh thạch nhúc nhích nới lỏng ra, trên mặt Hạ Như Phong nhất thời mừng rỡ, lại thêm một lượng lớn tinh thần lực đánh vào. "Lạch cạch" một tiếng, Hạ Như Phong còn chưa kịp làm gì, một đạo hào quang ngân sắc từ tảng đá bắn ra, trực tiếp theo tinh thần lực nhập vào trong óc.

Tà Phượng Nghịch ThiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ