"Lâm Nghị." Sắc mặc Hỏa trưởng lão lại thay đổi, ánh mắt âm trầm lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử trung niên, trong giọng nói áp chế lửa giận, phất áo bào và nói: "Ngươi chính là đang chiêu đãi khách quý đến viện Linh Sư ta như vậy sao?"
Lâm Nghị đột nhiên ngẩn ra, ngẩng đầu lên, dường như là không hiểu ý tứ của Hỏa trưởng lão.
"Hỏa trưởng lão, bọn họ không phải là khách quý gì cả, bọn họ chỉ là một đám phế vật đến từ Tây Huyễn đại lục..."
"Phế vật? Ha ha ha, Lâm Nghị, ngươi có cái tư cách gì mà nói lời này, nếu Linh Quân Nhất cấp chưa đầy hai mươi là phế vật, vậy thì ngươi tính cái gì?" Khóe miệng cong lên một chút nhạo báng, Hỏa trưởng lão không hề để cho hắn một chút mặt mũi: "Đừng cho là ta không biết, bởi vì ngươi từng bị yêu nghiệt Lam Phong kia đánh mà ngươi lại không thể đi tìm hắn báo thù, bởi vậy mới hận tất cả những người Tây Huyễn đại lục, có bản lĩnh thì ngươi đi tìm Lam Phong đi, ở trong này quan báo tư thù (lợi dụng việc công để trả thù cá nhân), thì coi là bản lĩnh gì chứ?"
Sau khi nói xong, Lâm Nghị hoàn toàn không thể nghe vào, bên tai hắn vẫn chỉ vòng quanh một câu nói kia của Hỏa trưởng lão.
Linh Quân Nhất cấp, trong nhóm người này lại có Linh Quân Nhất cấp, làm sao có thể, không, hắn không tin, hắn có chết cũng không tin...
"Hồng Lâm, hắn không thích hợp làm chức vị quản sự này, ngươi an bài một người thích hợp lần nữa đi!" Hỏa trưởng lão thu ánh mắt lại, không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Nghị mà mỉm cười với Hạ Như Phong, nói: "Nha đầu, có một số chuyện ta nghĩ muốn một mình tâm sự với ngươi, như thế nào?"
Hạ Như Phong gật đầu, không nói gì, ánh mắt nhìn về phía nhóm người Lam Đồng.
Lam Đồng ngáp một cái, mỉm cười: "Như Phong, chúng ta ra ngoài đi dạo, các ngươi từ từ nói chuyện."
Dứt lời, thì rời khỏi đây với nhóm người Liễu Vân Phi, khi Lâm Bản Khanh đi qua bên cạnh Lâm Nghị thì ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu căng, khinh thường nhìn Lâm Nghị: "Hừ, mắt chó nhìn người thấp, bây giờ biết lợi hại của chúng ta chưa?"
Thân thể Lâm Nghị rung rẩy, khẩn cầu nhìn về phía Hỏa trưởng lão, nhưng mà Hỏa trưởng lão cũng phất tay, không kiên nhẫn nói: "Hồng Lâm, dẫn hắn đi đi!"
"Dạ, trưởng lão!" Hồng Lâm ôm quyền, xách Lâm Nghị lên, xoay người rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Hỏa trưởng lão nhìn phòng ốc đơn sơ, lông mày nhíu lại: "Hiện tại, ta tìm người giúp các ngươi đổi chỗ? Loại địa phương này, làm sao người có thể ở?"
"Không cần, nơi này rất tốt." Hạ Như Phong lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, nâng chân lên đi vào trong phòng: " Có chuyện gì thì vào nhà rồi nói!"
Hỏa trưởng lão có chút tán thưởng gật đầu, cũng không để ý mà đi theo sau lưng nàng.
"Không biết trưởng lão đến đây là vì chuyện gì?" Tiến vào trong phòng, Hạ Như Phong rót một ly trà đưa đến trước mặt Hỏa trưởng lão, ngồi xuống, giọng điệu lạnh nhạt nói.
"Ha ha." Phất áo bào, Hỏa trưởng lão ngồi ở đối diện nàng, trên gương mặt già nua cong lên một nụ cười: " Nha đầu, ngươi có biết biểu hiện hôm nay của ngươi khiến cho rất nhiều người chú ý hay không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Tà Phượng Nghịch Thiên
Fiksi UmumHạ Như Phong, con gái của một cổ võ thế gia Hoa Hạ bất ngờ xuyên qua trở thành nữ nhi bị hắt hủi của Nghiêm gia, bị đuổi khỏi Thiên Lang quốc. Một người yếu đuối không thể trở thành Triệu Hồi Sư sau khi bị hãm hại tới chết lại đón nhận một linh hồn...