Thời gian, dưới sự chờ đợi của mọi người lo lắng mà chậm rãi trôi qua.
Ánh mặt trời giữa trưa từ ngoài cửa chiếu vào và tràn ra mọi góc của đại sảnh, mọi người đều ngẩng cổ nhìn chăm chằm vào cánh cửa, chỉ có Bắc Ảnh Dao thân là người bị thương thì gương mặt thủy chung vẫn duy trì bình tĩnh.
Chỉ là, hai đấm nắm chặt kia của nàng đã chứng minh nàng chỉ là đang bắt buộc chính mình phải bình tĩnh lại.
Tục ngữ có cây, hảo tử bất như lại hoạt trứ ("thà sống còn hơn chết", hoặc "thà sống nhục còn hơn chết vinh"), lại có ai là thật sự không sợ chết? Chẳng qua là so với sinh mệnh thì niềm tin của bọn họ là quan trọng hơn, hoặc bởi vì đây là một phần bảo vệ thôi.
Dưới sự chở đợi của mọi người, một bóng dáng màu đỏ rốt cục cũng xuất hiện ở trong mắt của bọn họ.
"Hừ, ta ngược lại muốn nhìn, ngươi có cái năng lực gì mà dám nói mạnh miệng như vậy." Hoa Lâm khinh thường hừ lạnh, trong miệng lẩm bẩm lên tiếng, khóe môi gợi lên một chút châm chọc.
Ngay cả Hạ Như Phong dùng tính mạng để cam đoan thì hắn vẫn không thể tin, Hạ Như Phong có thể chữa trị cho Bắc Ảnh Dao.
Thật ra, Hạ Như Phong còn quá trẻ, nếu như nàng là một bà lão mấy trăm tuổi thì chỉ sợ Hoa Lâm sẽ không có một chút hoài nghi, dù sao thuật luyện dược là cần trải qua thời gian dài tìm hiểu mới có thể đạt được thành tựu.
Một nữ tử chưa đầy hai mươi tuổi sao có thể chữa trị được thương tổn mà ngay cả Thủ tịch Luyện dược sư của Bắc Ảnh gia cũng không có cách gì trị liệu được, đây quả thực chính là chuyện cười!
Luôn luôn là hai tay ôm đầu, Dạ Thiên Tà lười biếng mà tà mị dựa vào cửa, thấy nàng xuất hiện thì buông tay xuống và phẩy áo bào tím, rồi bước về phía trước đi về phía nữ tử.
Dạ Thiên Tà vẫn chưa hỏi nàng có thành công hay không, đơn giản là, từ trong mắt của nàng thì đã có thể nhìn ra kết quả như thế nào.
"Bắc Ảnh lão tiền bối, đây chính là đan dược ta giúp ngươi luyện chế..." Hạ Như Phong nhàn nhạt cười, mở bàn tay ra và trong lòng bàn tay có một viên đan dược tỏa ra ánh sáng màu vàng: "Về phần công hiệu của thuốc như thế nào, ngươi thử xem thì có thể biết được."
"Đây... Đan dược thất phẩm sao?"
Khi mọi người nhìn thấy đan dược trong lòng bàn tay của nàng đều không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Nhất là Hoa Lâm, ngay cả cơ thể cũng run rẩy lên.
"Không, không có khả năng, nàng mới bao nhiều tuổi, làm sao có thể là Luyện dược sư thất phẩm..."
Hoa Lâm không muốn đi tin tưởng việc này, nhưng có đan dược trước mặt làm bằng chứng thì hắn không thể nào không tin được.
Chẳng qua, cho dù nàng là Luyện dược sư thất phẩm thì cũng không có cách nào chữa khỏi thương tổn của lão phu nhân, bởi vì Thủ tịch Luyện dược sư ở Bắc Ảnh gia bọn họ cũng là thất phẩm, ngay cả hắn cũng không có cách nào, chẳng lẽ nữ tử này còn có thể nghĩ ra biện pháp hay sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
Tà Phượng Nghịch Thiên
General FictionHạ Như Phong, con gái của một cổ võ thế gia Hoa Hạ bất ngờ xuyên qua trở thành nữ nhi bị hắt hủi của Nghiêm gia, bị đuổi khỏi Thiên Lang quốc. Một người yếu đuối không thể trở thành Triệu Hồi Sư sau khi bị hãm hại tới chết lại đón nhận một linh hồn...