Quyển 2 - Chương 51: Như Phong đại sư, ta đến chậm

1.5K 48 0
                                    

"Vâng, tông chủ." Ám Ảnh nhận lệnh tiến lên, đoạt lấy giỏ trong tay Nghiêm Như Ngọc, lấy điểm tâm trong khay ra, giơ lên đầu, đi đến gần Nghiêm Như Ngọc.

Bây giờ Nghiêm Như Ngọc mới thật sự sợ hãi, bước chân không tự chủ được lui về phía sau, nâng hai tròng mắt sợ hãi lên, nói: "Ngươi, các ngươi muốn làm cái gì?"

Ám Ảnh cười lạnh một tiếng, không để ý đến câu hỏi của nàng, vươn ngón tay thon dài dùng sức nắm cằm của Nghiêm Như Ngọc để cho nàng mở miệng ra, rồi nhét điểm tâm vào trong miệng của nàng.

"Ưm ưm..."

Nghiêm Như Ngọc muốn phun điểm tâm ra, nhưng Ám Ảnh đã dùng sức khiến hai môi của nàng mím lại, nàng đành phải phát ra tiếng nức nở, bên môi dính đầy vụn bánh ngọt màu trắng.

Nhưng Ám Ảnh không bỏ qua cho nàng, lúc này nắm một điểm tâm lên nhét vào miệng của nàng, sau đó lấy nước trà bên cạnh mà người bưng tới, ngay lập tức rót vào, bởi vì có nước trà rửa nên điểm tâm đều chảy vào trong dạ dày.

"Ám Ảnh, dẫn nàng đi, nhớ kỹ, tìm ba mươi khất cái hầu hạ nàng ta thật tốt, không phải nàng ta nói mình rất sạch sẽ sao? Như vậy, bổn tọa sẽ để cho nàng lộ ra chân tướng toàn thân bị làm bẩn."

Trong mắt tím hiện lên một tia lạnh lẽo, giọng nói của Dạ Thiên Tà lạnh lùng tuyệt tình, trên khuôn mặt tuấn mỹ tà mị kia cũng tỏa ra lãnh ý nhàn nhạt, sau đó hắn nâng chân lên, cũng không quay đầu lại rời đi.

Đi đến cửa, hắn như là nhớ ra cái gì đó, dừng chân lại, lưng quay về phía mọi người, nói: "Đúng rồi, nếu nàng thích nơi này, cũng đừng để cho nàng trở về, mỗi ngày tìm ba mươi khất cái cho nàng, cho đến khi nàng chết, sau khi chết, hãy lột sạch nàng treo lên cửa thành để thị chúng."

Sau khi nói lời này, hắn thật sự không quay đầu lại mà tiêu sái rời khỏi nơi này.

Nghe thấy lời nói của hắn, mọi người đều đánh cái rùng mình, cứng lưỡi nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của nam tử.

Trong khoảng thời gian này, chiến đội Nghịch Thiên có hiểu biết với Dạ Thiên Tà, chỉ là hắn tà khí và cường đại, cũng chỉ có ở trước mặt Hạ Như Phong mới lộ ra ôn nhu, nhưng không ngờ rằng, hắn lại có một mặt ngoan độc như thế.

Thân thể mềm mại của Nghiêm Như Ngọc rung rẩy, trong mắt đầy tuyệt vọng...

Nàng không ngờ rằng, nam nhân này có thể tuyệt tình đến vậy, mình thế nào đi nữa cũng từng là vị hôn thê của hắn, cũng có khuôn mặt xinh đẹp, chẳng lẽ hắn thật sự nhẫn tâm đối xử với mình như vậy?

Không phải nam tử đều háo sắc sao? Lúc đầu hắn cũng có thể thích mình mới đúng.

Vì sao bây giờ, hắn không tiếc đối xử với mình như vậy?

Nghiêm Như Ngọc bước chân muốn đuổi theo, nhưng dược hiệu phát tác, hai chân không khỏi mềm nhũn, tê liệt ngã xuống mặt đất, giờ phút này, hai má của nàng đỏ bừng, trong miệng không ngừng thở hổn hển.

Vì phòng ngừa Nghiêm Như Ngọc động tay động chân, Ám Ảnh trực tiếp cắt đứt gân tay của nàng, rồi mới ôm eo của nàng lên, đi nhanh ra ngoài cửa.

Tà Phượng Nghịch ThiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ