Quyển 2 - Chương 59: Như Phong tức giận

1.4K 37 2
                                    

Trong phòng đặc biệt, Hạ Như Phong nhắm mắt ngồi khoanh chân, linh lực chạy quanh thân, thật lâu sau, nàng mở hai mắt ra, thở ra một ngụm trọc khí, ngay lúc này, linh hồn rung rung một chút, giọng nói đầy thống khổ từ từ truyền đến.

"Chủ nhân, ta thật là khó chịu..."

"Đại Bằng." Hạ Như Phong đột nhiên ngẩng đầu, cơ thể chợt lóe, rất nhanh đã biến mất ở trong phòng.

Trong hậu viện yên tĩnh, hai cánh của Đại Bằng ôm toàn bộ thân thể, thống khổ ở trên mặt đất lăn lộn, tình trạng này duy trì rất lâu, nó mới dừng động tác lăn lộn lại, trong miệng phả ra hơi thở mỏng manh, hiển nhiên là đang hấp hối.

Sau cây, hai bóng dáng tránh đi, hai người này chính là nữ hoàng Băng Tuyết và Huyết Thiên Ly.

"Không phải ngươi nói, trong ba giây đan dược này sẽ khiến thú tử vong, vì sao nó giãy dụa lâu như vậy rồi mà còn chưa chết?" Nữ hoàng Băng Tuyết nhíu mày lại, giọng nói lạnh lùng, lúc nhìn thấy Đại Bằng trên mặt đất, trong mắt hiện ra sát khí.

Huyết Thiên Ly lắc đầu, cũng nhíu mày: "Ta cũng không biết, độc dược của Huyết Quy Môn ta không có sai, có lẽ là nó thân là thú lục giai, năng lực chống đỡ rất mạnh! Hy vọng không ai phát hiện ra nơi này, chúng ta nhanh bắt nó rồi giải quyết thôi."

"Hừ, thật sự là triệu hồi thú tham ăn, nó mà chết, cũng không trách được lên đầu chúng ta, bây giờ quốc sư đang bế quan, triệu hồi thú lại tử vong, sẽ không ai có thể bảo vệ nàng được nữa, đến lúc đó nàng cũng khó trốn khỏi ngày chết."

Bởi vì Linh Quân hoàng cung đều thuộc về thái thượng hoàng quản lý, không có Linh Quân giúp, rất khó vô thanh vô tức giải quyết Đại Bằng, vì vậy hai người mới quyết định độc chết nó trước.

Kể từ đó, nàng sẽ mất đi bảo vệ, với thế lực thủ hạ của nữ hoàng Băng Tuyết, có thể lặng yên tiêu diệt nàng.

Rút kiếm ra, nữ hoàng Băng Tuyết từ từ đi về phía Đại Bằng, ngay lúc nàng dùng sức đâm, một tiếng rống giận dữ đột nhiên truyền đến sau lưng: "Dừng tay lại cho ta!"

"Đáng chết, sao nàng đến đây nhanh như vậy?"

Nghe thấy tiếng, sắc mặt của nữ hoàng Băng Tuyết đột nhiên biến đổi, Kim Sí Đại Bằng còn chưa chết, nếu bị nàng cứu trở về, chuyện kia cũng đã nguy rồi...

Nghĩ đến đây, kiếm của nữ hoàng Băng Tuyết lại đâm về phía ngực của nó.

"Muốn chết! Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ năm..."

Nhiệt độ cực nóng từ trên đầu đánh thốc xuống, trong lòng nữ hoàng Băng Tuyết cả kinh, rốt cuộc không thể làm được gì khác, thu kiếm lại, nghênh đón công kích về phía đối phương.

Hạ Như Phong trong phẫn nộ xuất lực còn hơn lúc trước, cấp bậc lại có được đột phá, cho nên dưới một chiêu, nữ hoàng Băng Tuyết bay ngược ra ngoài, ngã thật mạnh xuống, trong miệng phụn ra một ngụm máu tươi.

Nàng ngẩng đầu lên, hai tay chống mặt đất đứng lên, tay ngọc ôm ngực đau đớn, cắn răng nhìn Hạ Như Phong.

Lúc này Hạ Như Phong một thân áo bào đỏ như máu lay động trong gió, khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh như băng, con ngươi đen nhìn về phía nữ hoàng Băng Tuyết, giọng nói như băng sương: "Ngay cả người của ta mà cũng dám tổn thương, gan cũng lớm lắm."

Tà Phượng Nghịch ThiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ