Ở vùng lân cận Hỏa Vân thành, nếu nói có nơi nào nguy hiểm, ngoài núi lửa ra thì không còn gì khác.
Núi lửa kéo dài mấy vạn dặm, có bên ngoài, ở giữa và sâu bên trong, dưới Đại Linh Sư chỉ có thể hoạt động ở phạm vi bên ngoài, tới Đại Linh Sư mới dám vào khu vực giữa tìm kiếm, nhưng cho dù là Đại Linh Sư cũng cần phải mấy người đồng hành với nhau tiến vào. Còn về chỗ sâu bên trong, ngay cả Linh Tướng không dám vào, có thể thấy được mức độ nguy hiểm của núi lửa.
Nhưng mà núi lửa có rất nhiều dược liệu, là con đường phát tài của Hỏa Vân thành, mỗi dong binh từ bên ngoài tới muốn vào núi lửa đều phải đi nộp một số tiền nhất định cho Hỏa gia Vân gia. Hạ gia cũng từng có được quyền quản lý núi lửa một đoạn thời gian, từ khi xuống dốc liền đánh mất tư cách này. Chỉ có người dân định cư trong Hỏa Vân thành là không phải trả thuế.
Trong núi lửa không thiếu linh thú hung hiểm, lực công kích của linh thú cao hơn nhân loại, nói như vậy, đối phó với linh thú nhất giai, nếu Linh Sĩ không có được linh kỹ cao giai cũng rất khó thắng lợi.
Mà linh thú là cách gọi chung của triệu hồi thú trước khi bị nhân loại khế ước, triệu hồi thú chưa bị khế ước thì sẽ không bị triệu hồi, hấp thu linh khí thiên địa để thăng cấp, cho nên mới có tên gọi linh thú này.
Giờ phút này bên ngoài núi lửa, một thiếu nữ đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm lại, ánh trăng chiếu rọi rắc lên người nàng một lớp ánh sáng, may mà ban đêm núi lửa càng hung hiểm hơn ban ngày, vì vậy xung quanh không có dong binh, cũng không có người trông thấy cảnh quỷ dị hiện tại.
Chỉ thấy một con tiểu thú màu đỏ chớp cặp mắt long lanh, ngây ngốc nhìn thiếu nữ đang nhắm mắt dưỡng thần, giống như nghi hoặc nhân loại kỳ quái này đang làm cái gì, thật lâu sau, nó tự hỏi không có kết quả, đong đưa cái đuôi đi đến trước mặt thiếu nữ, có vẻ như thiếu nữ không cảm nhận được hơi thở xa lạ tới gần, vẫn không nhúc nhích như cũ.
Khó hiểu khó hiểu, tiểu thú vươn móng vuốt đỏ rực, chọt chọt vào người thiếu nữ, lúc này, chuyện quỷ dị đã xảy ra, móng vuốt của nó vậy mà lại xuyên qua thân thể người ấy, móng vuốt nắm lại chỉ là hư vô.
Tiểu thú hoảng sợ, vội vàng thu hồi móng vuốt, thấy thân thể thiếu nữ khôi phục nguyên dạng, mắt đỏ sống động có tình cảm rất nhân tính hóa, nếu là có người thấy một màn như vậy, nhất định sẽ kinh ngạc không gì so sánh nổi, thậm chí liều lĩnh bắt nó để bản thân sử dụng.
Ở đại lục Linh Huyễn, ngoài đan dược, cái gì quan trọng nhất? Đương nhiên là triệu hồi thú, mà triệu hồi thú có được trí tuệ riêng của bản thân lại càng quý hiếm.
Trí tuệ không phải nói thăng cấp là sẽ gia tăng, trí tuệ của triệu hồi thú là dựa vào trời sinh, hoặc là cắn nuốt thiên tài dị bảo mới có thể có được. Dù có là một triệu hồi thú cấp bậc thấp kém, nếu nó có được trí tuệ riêng, tiền đồ chính là không có giới hạn. Bởi vì sau này triệu hồi thú có một bình cảnh, trí tuệ phải đạt tới mức nhất định mới có thể đột phá. Hơn nữa nếu muốn hóa người, trí tuệ cũng là điều kiện không thể khuyết thiếu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tà Phượng Nghịch Thiên
General FictionHạ Như Phong, con gái của một cổ võ thế gia Hoa Hạ bất ngờ xuyên qua trở thành nữ nhi bị hắt hủi của Nghiêm gia, bị đuổi khỏi Thiên Lang quốc. Một người yếu đuối không thể trở thành Triệu Hồi Sư sau khi bị hãm hại tới chết lại đón nhận một linh hồn...