Ánh sáng trắng mạnh mẽ trước mắt hình như là tỏa ra từ Triệu hồi thư viễn cổ, trong mơ hồ, trước mặt Hạ Như Phong lóe lên một bóng người màu trắng, mang theo hơi thở thần thánh chẫm rãi bước về phía nàng, dù không thấy rõ khuôn mặt nhưng dáng đi vô cùng nhẹ nhàng, giống như ảo ảnh xuyên qua gió mạnh, nhẹ nhàng tiêu sái đến trước mặt nàng.
Đầu ngón tay bỗng nhiên truyền đến đau đớn khiến nàng nhíu mày, có cảm giác lạnh lẽo do chất lỏng lưu lại, ngay sau đó người áo trắng kia cầm tay nàng, khuôn mặt bị ánh sáng trắng che lấp gần trong gang tấc, một luồng khí nóng ẩm vây quanh đầu ngón tay bị thương.
"Lấy máu để dẫn, lấy hồn cam kết, quay vòng chuyển vần tới nay, cuối cùng cũng chờ được ngươi."
Giọng nói ấy lạnh lùng lại không mất tao nhã, nghe vào còn có vẻ rất êm tai, dù là Hạ Như Phong cũng thất thần trong giây lát, phải nhéo chặt lòng bàn tay, mạnh mẽ thu hồi suy nghĩ, hỏi: "Ngươi là ai? Vì sao giả thần giả quỷ ở đây?"
Giọng của nàng như một cơn gió, trong nháy mắt thốt ra đã bị ánh sáng trắng đánh tan.
Trong chốc lát, trong mắt Hạ Như Phong thoáng qua một chút kinh ngạc.
Gió lạnh vù vù, thiếu nữ mặc áo đỏ như máu, cuồng phong cuồn cuộn thổi tung tóc đen, vấn vít với áo đỏ, nổi bật trên nền tuyết đọng. Khuôn mặt còn chút ngây thơ của thiếu nữ mười lăm tuổi hơi ửng đỏ trong tuyết lạnh, trừ bỏ lúc đầu sinh ra kinh ngạc và nghi hoặc, sau đó đều là bình tĩnh, thản nhiên nhìn nam tử trước mặt.
Nam tử mặc áo bào trắng, một đầu tóc bạc không phải là do sau này vì duyên cớ gì mới thành, ngược lại còn như là trời sinh đã có, đầy tự nhiên hài hòa.
Tao nhã, cao quý, lạnh lùng, ba từ này hình như đều để hình dung nam tử trước mặt, lại giống như cũng không đúng.
Nam tử đứng thẳng tắp trong gió, chắp tay sau lưng, mặc cho tóc bạc quét qua khuôn mặt, môi mỏng khẽ mím, mắt xanh bình thản lạnh lùng nhìn lướt qua khuôn mặt ngây thơ mà tuyệt đẹp của thiếu nữ. Môi mỏng khẽ mở, phát ra âm thanh cũng là lạnh lùng kết hợp với tao nhã.
"Ngươi rất bình tĩnh."
"Có ý gì?" Hạ Như Phong hơi nhíu mày, lặng lẽ tập trung linh lực trong lòng bàn tay, định liều lĩnh tung một chưởng. Nam tử thấy rõ động tác lén lút của nàng nhưng vẻ mặt không thay đổi gì, tuy nhiên Hạ Như Phong vẫn nhìn được khinh thường trong mắt hắn.
"Lúc vừa tới dị thế, vẻ mặt ngươi cũng giống vừa rồi, lúc đầu là kinh ngạc, sau đó biến thành nghi hoặc, cuối cùng trở về bình tĩnh." Gương mặt nam tử không chút thay đổi, cuối cùng nở nụ cười thanh thúy, chỉ là trong đó tràn ngập khinh thường. "Còn có, ta khuyên ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ. Đối phó với ngươi bây giờ, ta chỉ cần một đầu ngón tay là đủ."
Nam tử vươn ngón tay thon dài, gõ nhẹ trong không khí một cái, không khí bập bềnh bắt đầu gợn sóng. Đột nhiên, Hạ Như Phong cảm giác được không khí chung quanh đông cứng, linh lực trong cơ thể cũng không thể vận chuyển. Rốt cuộc ánh mắt của nàng cũng hiện ra kinh hoảng.
"Ta còn cho rằng, lấy tính cách của ngươi hẳn là sẽ không sợ hãi." Nam tử cười lạnh một tiếng, thu hồi ngón tay, không khí liền khôi phục nguyên trạng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tà Phượng Nghịch Thiên
General FictionHạ Như Phong, con gái của một cổ võ thế gia Hoa Hạ bất ngờ xuyên qua trở thành nữ nhi bị hắt hủi của Nghiêm gia, bị đuổi khỏi Thiên Lang quốc. Một người yếu đuối không thể trở thành Triệu Hồi Sư sau khi bị hãm hại tới chết lại đón nhận một linh hồn...